Tiểu Tuyết Hoa, điều thứ nhất khi học câu dẫn, là phải yếu thế. Ba trăm năm trước, Đông châu thế núi địa hình hiểm trở lại vô cùng hẻo lánh, u tịch vắng vẻ. Trên núi chỉ có một môn phái nho nhỏ tên gọi Thanh Khung tông. Ở phía xa xa nhìn tới, cửa núi không cao, kiến trúc môn phái được xây dựng bằng những gỗ đá thô ráp đơn sơ, không mang theo vẻ đẹp hoa mỹ nào. Cách xa với cái được gọi là thánh địa của Đông Châu ở ba trăm năm sau. Yến Tuyết Không thần hồn ly thể, xông vào trong ký ức ảo cảnh của Tạ Ngự Trần. Khi mở mắt ra liền nhìn thấy cửa núi bên kia. Y đánh giá chốc lát, khá kinh ngạc: "Nơi này chính là nơi mà Quân Ngự ca ca lớn lên sao?" Từ trong tay áo của ibay ra một quyển sách, hư ảnh thiên đạo bám trong sách mở miệng: "Thanh Khung tông nghèo nàn, phá hoại. Chắc là không sai rồi.” Yến Tuyết Không giơ tay thi pháp, muốn bay qua bầu trời lạnh lẽo ở giữa. Ai biết, linh quang ở đâu ngón tay chợt loé rồi sau đó bị dập tắt. Giờ khắc này, y thậm chí ngay cả phép thuật bay không dùng được, mà những phép thuật nhỏ khác cũng không sử dụng được. Xảy ra chuyện gì? "Cái kia, Tiểu Tuyết Hoa, ta quên nói cho ngươi biết. Người đang ở trong ảo ảnh ký ức không có cách nào dùng được tu vi.” Yến Tuyết Không không nhẹ không nặng vỗ xuống quuển sách: "Xin hỏi, tại sao ngươi còn không quên ăn dưa khi đang xem cuộc vui?” "Khụ khụ khụ!" Hư ảnh thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180642/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.