Nguyên thần Thiên Tôn chấp chưởng thiên mệnh, nhưng không nắm được tâm ý của người mình yêu. Thời gian hoàng hôn buông xuống một tấm rèm màu đỏ rực, nhiễm sắc một mảnh bầu trời. Yến Tuyết Không ngồi trên một cái xích đu ngoài ngự hoa viên, y ngửa đầu nhìn bầu trời tay, cầm cây trâm giơ lên ngang tầm trước mắt, nhìn kỹ một chút, cây trâm được khắc họa từ hình ảnh Long Phượng dựa vào lẫn nhau, ở dưới ánh nắng chiều tà lại vô cùng đặc biệt tinh xảo, rạng rỡ chói lọi. Là một món quà trang sức hết sức xinh đẹp, và cũng là một pháp bảo phòng thân rất lợi hại. Không cách nào dễ dàng bẻ gẫy. Y buông mi cụp mắt. Gió đêm thoảng qua thổi tung những cánh hoa rải rác, tựa như đùa nghịch mà lướt nhẹ qua mái tóc màu bạc, tạo thành một bức tranh mỹ lệ. Tạ Ngự Trần sau khi trở về liền thấy được cảnh tượng như vậy. Phong cảnh Tuy có đẹp đến đâu thì người bên trong vẫn luôn rực rỡ hơn tất thảy. Hắn không lên tiếng chỉ đi lên vài bước, đẩy nhẹ xích đu đung đưa. Mỹ nhân nhìn lại, mắt vàng liễm diễm, bức tranh trong khoảnh khắc trở nên sinh động. Tạ Ngự Trần kìm lòng không đặng đưa tay, thấp giọng nói: "Yến Yến, ta nhớ ngươi." Xích đu ngừng quay, Yến Tuyết Không nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào, y không buồn không vui, không yêu không hận. Ánh mắt của y tràn ngập sự khách khí và xa lạ khi đối với người bên ngoài cũng chẳng có gì khác biệt. Giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180643/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.