“Chàng nhìn ta như thế nào, thì hắn cũng nhìn Yến Yến y chang như vậy.” Yến Tuyết Không mới vừa bước ra một bước, cổ tay lần thứ hai bị nắm lấy. Tạ Ngự Trần ngữ khí nghe không ra tâm tình: "Nếu như ta cưỡng chế đưa ngươi mang về thiên thượng thiên, ngươi có hận ta không?" Yến Tuyết Không không quay đầu lại, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?" Tạ Ngự Trần nhìn bóng lưng của y. Trong nháy mắt đó, hắn thật sự muốn liều mạng thử một lần, nhưng nếu như dùng phương pháp như vậy, sẽ chỉ nhận lại được sự mất đi mà không có được gì. Đúng như Yến Tuyết Không đã từng nói, không có ai có thể ép buộc được y làm những điều mà y không muốn. Đại Yến thái tử, thiếu niên chí tôn. Y nắm giữ thiên phú mạnh nhất, giả thiết nếu như thời gian sớm hơn một chút nữa thì có lẽ Thiên Thượng Thiên cũng không ngăn cản được y. Tạ Ngự Trần rõ ràng, giờ khắc này nên buông tay. Cần cho y một chút thời gian, nhưng mà, thân thể không nghe lời lý trí chậm chạp mãi Không chịu buông tay. Mặt trời dần ló dạng ở phía đông, ánh bình minh xuất hiện. Mái tóc dài màu bạc lướt nhẹ qua đôi tay của hai người đang nắm chặt. Yến Tuyết Không mắt vàng hơi rũ xuống, bấm một cái pháp quyết, ở bên trong ánh nắng ban mai hóa thành lưu quang, biến mất ở tại chỗ. Tạ Ngự Trần cứng đờ ngồi bất động. Hồi lâu sao, lòng bàn tay mở ra, nơi ấy còn nắm một sợi tóc bạc. . "Thiên Tôn!" Hư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180649/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.