Yến Yến, nhìn rõ ràng, kiếm linh là ta, Quân Ngự là ta, Nguyên thần Thiên Tôn cũng là ta, vẫn luôn là ta Chu Ký Trung cùng mọi người còn đang giúp thôn dân dựng phòng ốc, Yến Tuyết Không không muốn bởi vì việc riêng của chính mình ảnh hưởng đến bọn họ. Y thả tiểu cô nương xuống, trong nháy mắt mở ra cánh phượng hoàng rồi bay ra khỏi nơi này. Tiểu cô nương ngửa đầu, ngơ ngác nhìn lưu quang hoa mỹ. Tạ Ngự Trần thấy vậy, thân hình cũng biến mất ở tại chỗ. Sau một khắc, đuổi kịp Yến Tuyết Không, kéo cánh tay của y, âm thanh bất đắc dĩ: "Yến Yến, em còn đang giận ta?" Yến Tuyết Không chân đạp lên biển mây, mái tóc dài màu bạc ngang đầu gối xoã tung lên, lộ ra dấu ấn màu đỏ như máu trên trán. Y không lên tiếng, hất tay Tạ Ngự Trần ra. "Yến Yến. " Tạ Ngự Trần chuyển tới trước mặt y đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, trực tiếp thi pháp định thân y rồi giơ tay xoa nhẹ lên dấu ấn trên trán, trầm giọng: “Tâm ma kiếp?” Hơi thở quen thuộc áp sát, Yến Tuyết Không có phần hoảng hốt. Người đã từng làm cho y an tâm nhất, bây giờ lại là người mà y không có cách nào đối mặt được nhất. Oán sao? Hận sao? Đều không có. Là chính y đáp ứng ở cùng nhau, là chính y không phân biệt được rõ ràng. Y có tư cách gì chắc cưới người bên ngoài? Y chỉ là mệt mỏi lại không còn vui vẻ. Yến Tuyết Không mắt vàng khẽ run, vô số tâm tình tuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180650/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.