Thanh Khung đạo chủ đời này cũng chưa từng thấy qua tình huống nào kinh hãi như vậy. Yến Tuyết Không lội nước mà qua, đi tới bên bờ bãi cỏ ngồi xuống, mới có thời gian quan sát bốn phía. Thương hải tang điền, nhiều lần biến hóa. Tàn tích cây cầu gãy phủ nhiều bụi, gạch ngói lưu ly ảm đạm lu mờ. Thiên đình thượng cổ từng uy danh hiển hách một thời bây giờ nhìn lại cũng không còn dáng vẻ huy hoàng tráng lệ khi xưa. Chỉ có thác nước cùng hồ sâu, thêm chút hoa cỏ, nhìn cũng có mấy phần sinh cơ. Yến Tuyết Không thu tầm mắt lại, thi thuật pháp thanh tẩy trên người. Sau đó, mái tóc thật dài làm cho y bất tiện, y định tùy ý buộc lên, chuẩn bị loay hoay một hồi. "Đừng nhúc nhích. " Tạ Ngự Trần ngồi bên cạnh y ấn tay y xuống, vén lên mái tóc dài màu bạc, chậm rãi chải tóc nhu thuận, thuần thục ghim lên cao thành đuôi ngựa. Trên trán tóc mái lắc lư, có phần ngứa. Tạ Ngự Trần lại nói: "Nhắm mắt. " Yến Tuyết Không theo lời nghe theo nhắm hai mắt lại, chốc lát, lại lặng lẽ mở một con, lông mi dài cong cong mắt vàng óng ánh, liếc nhìn chăm chú người bên cạnh. Y còn nhớ lúc y bốn tuổi, Quân Ngự ca ca mặc quần áo từ trên xuống dưới cho y còn có chút khó khăn, mà bây giờ chăm sóc đến mức thuận buồm xuôi gió sắp đuổi kịp Diệp Hoan Hoan. Một người có tâm, quả thật có thể nhìn thấy. Yến Tuyết Không không nhịn được kéo một góc ống tay áo lại nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180654/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.