Hoa Nguyệt Lung: "..."
Cuồng phong thổi qua biển mây, mang theo thanh âm rít rào.
Chim bằng khổng lồ ở trên trời bay lượn rồi bổ nhào hạ xuống, xoay quanh trên những ngọn núi rồi cúi đầu hướng về thiếu niên tóc bạc kim đồng.
Yến Tuyết Không giơ tay, sờ sờ đầu của nó, sau đó đầu ngón tay gõ nhẹ.
Chỉ thấy! Cột sáng àu vàng bay lên, khế ước từng tấc từng tấc tan rã.
Chim bằng chớp con mắt đen lay láy, kêu lên một tiếng hí dài.
Yến Tuyết Không đứng bên cạnh ngọn núi, lẳng lặng nói: "Cá lớn, hôm nay ta thả ngươi tự do, hi vọng người từ nay về sau phải tự giữ lấy chính mình bảo trọng không được để người khác tiếp tục bắt lấy, cũng không thể làm hại cho nhân gian.”
Chim bằng rung cánh đắc ý, phảng phất như đáp lời.
Yến Tuyết Không khẽ cười một tiếng, phất tay nói: "Đi thôi, lúc này ngươi muốn chơi bao lâu đều được. "
Chim bằng thả ra mấy chục con diều đủ mọi màu sắc, mang theo bọn nó xông lên mây xanh, ở trong đám mây xoay tròn tung bay, vui vẻ cực kỳ.
Yến Tuyết Không nhìn, xoay người nói: "Quân Ngự ca ca, chúng ta đi nhìn dì Vệ một chút, cùng Mục tỷ tỷ nói lời từ biệt rồi lại đi sau. "
Tạ Ngự Trần hỏi: "Để cho huyết thống Côn Bằng làm sủng vật chạy, không hối hận sao?"
Yến Tuyết Không cười tủm tỉm nói: "Kết làm khế ước, nguyên bản chính là vì cứu nó. Huống hồ, ta không phải còn có huynh nữa sao? Đi không được, liền để huynh cõng ta. "
Nghe vậy, Tạ Ngự Trần trực tiếp bế y ôm ngang lên.
Yến Tuyết Không: "Này!"
Tạ Ngự Trần không để ý lắm ôm y xuống núi, ven đường gặp mặt không ít đệ tử Thiên Kiếm sơn, mỗi người trợn mắt ngoác mồm hoá đá trong gió.
Yến Tuyết Không da mặt còn không có dày thành như vậy: "Mau buông ta xuống. "
Tạ Ngự Trần: "Không buông."
"... Thái tử điện hạ?"
Sau ngày đó Vệ Vãn Qua ngất đi được đưa tới Thiên Kiếm sơn, Mục Hồng Y sau khi xử lý xong việc vặt, nghe nói nàng tỉnh rồi, liền cùng mọi người đi thăm hỏi ai biết liền đụng phải tình cảnh này.
Mục Hồng Y mờ mịt nói: "Các ngươi, đang làm gì?"
Từ Tinh Nhiên nhìn trời, Thiên Ma Nữ hừ nhẹ.
Ân Phỉ Thạch tức sắp chết, suýt nữa cắn nát một cái răng: "Ban ngày ban mặt, thế giới đều rõ ràng các ngươi sao không thể kín kẽ lại chút!"
Yến Tuyết Không: "..."
Tạ Ngự Trần lạnh nhạt nói: "Người của ta, ta ôm, rất hợp lý. "
Mục Hồng Y nhìn cái này, lại nhìn cái kia, rốt cục ý thức được cái gì, khiếp sợ trợn to hai mắt, điện hạ cùng Quân Ngự?
Nàng có phần khó có thể tin.
Quân Ngự thực lực mạnh như vậy, ở bề ngoài nói là biểu huynh của điện hạ nhưng thân phận thực sự tất nhiên không đơn giản như vậy. Nàng vốn cho rằng người này là trưởng bối nào đó của điện hạ.
Thế nào lại là loại quan hệ này?
Uyên đế bệ hạ cùng Lung hậu nương nương biết không?
Yến Tuyết Không vỗ xuống cánh tay Tạ Ngự Trần, vươn mình đáp xuống đất, hắng giọng một cái, bình tĩnh nói: "Mục tỷ tỷ, dì Vệ tỉnh chưa?"
Mục Hồng Y còn chưa hoàn hồn, theo bản năng đáp: "Tỉnh rồi. "
Yến Tuyết Không như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào trong.
Giả chết rồi làm sao bây giờ? Chỉ cần hắn không xấu hổ, lúng túng thì sẽ là người khác.
Tạ Ngự Trần nắm chặt rồi tay y, bị y nhìn một chút.
Mấy người ở phía sau hai mặt nhìn nhau.
Mục Hồng Y: "Ta, ta lúc trước cũng không nhìn ra..."
Ân Phỉ Thạch: "Đều tại ngươi!"
Mục Hồng Y: "Trách ta?"
Ân Phỉ Thạch: "Nếu không phải tại ngươi ở hoàng cung Đại Yến quấy rối ta, ta đã sớm theo đuổi được tiểu thái tử. "
Thiên Ma Nữ: "Ngươi nằm mơ rất nhanh. "
Ba người tranh luận cùng nhau, Từ Tinh Nhiên yên lặng rời xa, thái tử điện hạ thực sự Đúng là mầm tai hoạ và nếu tin tức này truyền ra bên ngoài thì không biết có bị náo loạn thành ra cái gì không nữa.
Cũng còn tốt Thanh Khung đạo tông bọn họ đời đời độc thân, phương pháp giáo dục chính là tình cảm đạo lữ cũng chỉ là phù du.
Vệ Vãn Qua thương thế quá nặng, còn chưa xuống giường, đang nằm ở trên giường uống thuốc, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp ồn ào, ngẩng đầu lên đã thấy một đám người vào cửa.
Nàng vội vã buông xuống chén thuốc, thi lễ.
Mọi người đáp lễ, Yến Tuyết Không nhìn sắc mặt của nàng một chút: "Dì Vệ, ngươi khá hơn chút nào không?"
Vệ Vãn Qua buông tiếng thở dài, nói: "Tốt lắm rồi, đa tạ điện hạ cứu giúp là ta gây cho mọi người thêm phiền toái. "
Yến Tuyết Không cầm lấy chén thuốc đưa cho nàng, lại cười nói: "Sự tình đều đã qua, Bắc châu an toàn. Dì Vệ, thuốc sẵn còn nóng uống. "
Vệ Vãn Qua trong lòng xông lên một cỗ ấm áp, gật gật đầu.
Uống xong thuốc, nàng xem vẻ mặt mọi người quái lạ, nhớ tới lúc trước nghe được cãi vã không khỏi hỏi: "Có phải là lại đã xảy ra chuyện gì không?"
Mọi người: "..."
Yến Tuyết Không thong dong nói: "Không có. Vệ di, Bắc châu đã định, ta sắp trở về Trung châu, ngươi có lời gì muốn ta truyền cho mẫu thân?"
"Ta không có lời gì, nương nương trong người trọng trách so với chúng ta còn lớn gấp mấy lần, chỉ nguyện nàng có thể bảo đảm quý trọng thân thể, không cần ghi nhớ ta. " Vệ Vãn Qua nói: "Điện hạ, ngươi sao không ở thêm mấy ngày?"
Mục Hồng Y đáp lời nói: "Điện hạ, lưu lại mấy ngày đi. "
Ân Phỉ Thạch mời nói: "Tiểu thái tử, đến cũng đến rồi, không bằng đi Nghiêu châu nhìn một chút?"
Từ Tinh Nhiên cùng Thiên Ma Nữ cũng không mở miệng, nhưng là có giữ lại ý tứ.
Tạ Ngự Trần đưa tay khoác lên trên vai Yến Tuyết Không, lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn họ một chút, Yến Tuyết Không lắc đầu nói: "Không được, trở về còn có chuyện quan trọng. "
Vệ Vãn Qua nhận ra được sóng ngầm mãnh liệt, không rõ vì sao, thật sự không phát sinh cái gì chứ?
Yến Tuyết Không lại cùng Vệ Vãn Qua nói mấy câu, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa nên đứng dậy cáo từ.
Mọi người đưa y đến cửa núi, đều có chút không muốn.
Diệp Hoan Hoan đã chuẩn bị tốt linh thuyền, chờ đợi ở một bên.
Yến Tuyết Không nở nụ cười, nói: "Không cần tiễn, cũng không phải không thể gặp mặt, nếu có chuyện gì chỉ cần truyền tin cho ta là được.”
"Điện hạ, lần này đa tạ ngươi giúp đỡ, ngươi..."
Mục Hồng Y nhìn thấy Tạ Ngự Trần bên cạnh y, có lòng muốn nói nhiều thêm hai câu Nhưng dù sao cũng là việc riêng tư của điện hạ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Giữ gìn sức khỏe hẹn ngày sau gặp lại.”
"Được, Mục tỷ tỷ, Phỉ Thạch ca ca, Tinh Nhiên ca ca, Loan Nhược, ta phải đi rồi. "
Yến Tuyết Không cùng Tạ Ngự Trần leo lên linh thuyền, Ân Phỉ Thạch hô to: "Tiểu thái tử, không vui liền tới tìm ta! Vạn yêu cốc bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi tới!"
Linh phảng bay lên không, bóng người người phía dưới dần dần đi xa.
Yến Tuyết Không mỉm cười nói: "Cẩu cẩu thật sự đần độn. "
Tạ Ngự Trần nắm sau gáy y: "Mà em yêu thích thông minh, đúng không?"
Yến Tuyết Không tiến sát vào, ngửi một cái: "Rất chua rất chua. "
Tạ Ngự Trần thuận thế đè lại sau gáy của y, ở trên môi y hôn một cái.
"Choang" một tiếng, Diệp Hoan Hoan đĩa trên tay rơi xuống đất, vẻ mặt nàng dại ra tựa hồ cảm giác đến mình đang nằm mơ, lắp bắp nói: "Điện hạ, Quân Ngự điện hạ, các ngươi..."
Yến Tuyết Không không nói gì, rất khó nói Quân Ngự ca ca không phải cố ý.
Y đạp Tạ Ngự Trần một cước, cảnh cáo nói: “Ở trước mặt mẫu hậu đừng làm những chuyện xấu như thế này, ta cũng không muốn bị đánh cùng với huynh.”
Tạ Ngự Trần ôm y, không tỏ rõ ý kiến.
Linh thuyền bay lên trên không trung, mấy ngày sau liền trở về ở trước cửa hoàng cung rồi dừng xuống.
"Yến Yến!"
Yến Tuyết Không mới vừa xuống dưới linh thuyền, liền bị Hoa Nguyệt Lung nhào tới ôm vào trong lòng, y vui vẻ gọi: “Mẫu hậu.”
"Tại sao lại gầy rồi?" Hoa Nguyệt Lung quan sát tỉ mỉ nhi tử, nhíu mày nói: "Từ La châu đến Bắc châu, một đường bôn ba, bảo bối chịu khổ rồi. Đi, chúng ta trước tiên đi ăn cơm, mẫu hậu làm rất nhiều món con thích ăn. "
Diệp Hoan Hoan linh cảm sẽ có một trận sóng gió gia đình không nhỏ, lặng lẽ lui xuống.
Hoa Nguyệt Lung nhìn xong nhi tử, mới chú ý tới Tạ Ngự Trần, ngớ ngẩn: "Ngươi là... Quân Ngự?"
Tạ Ngự Trần nói: "Là ta. "
Hoa Nguyệt Lung ngạc nhiên quan sát hắn, nàng còn chưa từng gặp tư thái kiếm linh thành niên, bây giờ vừa thấy, chỉ cảm thấy thanh niên tuấn mỹ, huyền y tóc đen, khí chất lạnh lùng, cùng con trai của nàng tuyệt nhiên bất đồng phong cách, nhưng đứng ở bên cạnh không kém chút nào.
Một đẹp, một tuấn.
Hoa Nguyệt Lung xem đi xem lại, mặt mày hớn hở nói: "Trở về là tốt rồi, lần sau phải đi nhớ nói một tiếng, lúc trước ngươi vô cớ biến mất, Yến Yến còn vì thế khổ sở. "
Tạ Ngự Trần lại nói: "Được. "
Hoa Nguyệt Lung bất ngờ nói: "Mười hai năm không gặp, tính khí so với trước kia còn tốt hơn một chút, quả nhiên là trưởng thành rồi.”
Tạ Ngự Trần: "..."
Quên đi, nhịn.
Yến Tuyết Không nhìn sắc mặt hắn, cười đến không nhịn được, đi vào nội điện, nhìn thấy đầy bàn món ăn, cảm động nói: "Mẫu hậu thật tốt. "
Hoa Nguyệt Lung đau lòng nói: "Con ở bên ngoài nhất định ăn không ngon, không ngủ ngon, mẫu hậu có thể làm cũng chỉ có những này. "
"Không có không có, mẫu hậu, ta sống rất tốt, còn nhận được nhiều bằng hữu. " Yến Tuyết Không đem chuyện trên đường đã xảy ra nói cho nàng nghe, cuối cùng nói: "Dì Vệ đã không còn đáng ngại, nói người đừng lo lắng, bảo đảm quý trọng thân thể. "
Việc La châu cùng Bắc châu, Hoa Nguyệt Lung từ lâu nhận được tin tức, bất quá nghe được Vệ Vãn Qua cam nguyện hi sinh chính mình cứu vớt bách tính Bắc châu, vẫn là thở dài thật sâu.
"Vãn mâu chính là cố chấp, quyết định mục tiêu một cái là có thể dùng tính mạng đem ra đánh bạc, cũng còn may là các ngươi đã cứu nàng về.”
"Là Quân Ngự ca ca cứu nàng. "
Yến Tuyết Không không chúc dấu vết vì Tạ Ngự Trần nói lời hay, Hoa Nguyệt Lung tán dương: "Các ngươi đều là trẻ ngoan. "
Tạ Ngự Trần: "..."
Thời điểm như thế này hắn muốn phá lệ bại lộ thân phận.
Chờ dùng hết bữa cơm, ba người ở trong vườn hoa tản bộ, Hoa Nguyệt Lung nắm tay nhi tử, trên mặt mang cười, xem ra tâm tình không tệ.
"Yến Yến, bây giờ các châu đã bình định, đợi phụ thân con bọn họ đoạt lại di tích thiên đình liền có thể triệt để khai chiến, đánh tan Tu La tộc. Đến thời điểm đó con cũng không cần khổ cực như vậy, cũng có thể ở nhà, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm cùng ta và phụ thân con. "
"Được, vậy ta nhất định mỗi ngày sẽ kề cận cha mẹ, mãi đến tận hai người chê ta phiền mới thôi. "
Hoa Nguyệt Lung bị dỗ đến hết sức cao hứng, cười nói: "Làm sao sẽ chê con phiền? Chờ con lớn hơn chút nữa, có thích cô nương, nói không chắc liền không vui khi ở cùng với chúng ta. "
Nghe nói vậy, Tạ Ngự Trần cau mày: "Yến Yến không..."
Yến Tuyết Không sợ hắn không biết nói chuyện chọc giận mẫu hậu, đánh gãy lời hắn, mở miệng nói: "Mẫu thân, ta đã có người mình thích. "
Hoa Nguyệt Lung kinh ngạc quay đầu, vội vội vã vã hỏi: "Nhanh như vậy? Lần trước hỏi con còn nói ca ca các tỷ tỷ cũng đều yêu thích. Bắc châu Mục Hồng Y con đã sớm quen biết từ lâu, chẳng lẽ con yêu Thiên Ma Nữ?"
Tuy rằng mười bảy tuổi còn có chút sớm, nhưng yêu đương cũng không có gì.
Hoa Nguyệt Lung lo lắng duy nhất chính là nhi tử ngủ say mười hai năm, tâm tư đơn thuần, sẽ bị người ta dụ hống lừa gạt.
Dù sao, thiên chi kiêu nữ Cửu châu điều rất lợi hại.
Yến Tuyết Không nhìn nàng càng nói càng lệch, nói thẳng: "Ta thích không phải cô nương. "
"Cái, cái gì?"
Hoa Nguyệt Lung trợn mắt lên, ngoác mồm lè lưỡi, tựa hồ có chút không phản ứng kịp.
Nàng dừng bước, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, nửa ngày mới tìm được tiếng nói, tâm tình không rõ hỏi: "Là tiểu tử thúi nào? Ân Phỉ Thạch? Từ Tinh Nhiên? Tây châu phật tử?"
Yến Tuyết Không: "..."
Tại sao vẻ mặt của mẫu hậu nhìn như muốn giết người?
Tạ Ngự Trần đưa y bảo hộ ra phía sau, bình tĩnh nói: "Là ta. "
Hoa Nguyệt Lung sợ ngây người: "Ngươi?"
Tạ Ngự Trần cũng không sợ nàng, lập lại: "Là ta. "
Hoa Nguyệt Lung: "..."
Nói thật thì nàng đối với đạo lữ đồng tính không có vấn đề dị nghị gì, đối tượng yêu thích của nhi tử từ tiểu cô nương xinh đẹp biến thành một đại nam nhân còn là người bên cạnh nhi tử mình từ nhỏ, gần giống như huynh trưởng, kiếm linh.
Điều này làm cho tâm thái của nàng lập tức từ cưới vợ đã biến thành gả con gái.
Khác biệt trong đó quả thực cao hơn trời, sâu hơn biển.
Nếu Yến Tuyết Không tuổi lớn chút nữa, phản ứng của nàng không có lớn như vậy.
Hoa Nguyệt Lung đối với Tạ Ngự Trần thưởng thức trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là nhìn cái nào cũng không hợp mắt..
"Ta biết con trai của ta, y ngủ say nhiều năm, sau khi tỉnh lại căn bản không hiểu tình ái, chớ nói chi là thích một người nam nhân. " Hoa Nguyệt Lung ngữ khí sắc bén, đề ra nghi vấn nói: "Là ngươi chủ động?"
Tạ Ngự Trần thừa nhận nói: "Là ta. Ta sẽ chuẩn bị tốt sính lễ cầu hôn."
Nói chuyện đơn duyên, ngữ khí lại trực tiếp dẫm lên vảy ngược của Hoa Nguyệt Lung, nàng kéo nhi tử của mình qua rồi xoay người rời đi, sính cái gì lễ? Sính lễ cái đầu ngươi!
Yến Tuyết Không quay đầu liếc mắt ra hiệu, Quân Ngự ca ca thật ngốc! Sai rồi sai rồi!
Tạ Ngự Trần: "..."
Nơi nào sai rồi?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ngốc, cần người ở bên ngoài cầu viện.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.