"Đi gặp bà ngoại sao?" "Ông ngoại, ông ngoại!" Yến Tuyết Không giơ tay chạy ra bên ngoài bằng hai cái chân ngắn của mình, y ngẩng đầu vừa nhảy người lên xuống vừa vẫy tay. Kim Long đáp xuống bắt lấy y nhẹ nhàng ném lên trên lưng, vòng qua hoàng thành cưỡi gió bay nhanh. Đế Hậu Đại Yến hai người mỉm cười bước đến, Hoa Nguyệt Lung hai tay đặt ở bên miệng tạo thành cái loa nhỏ, nàng hô: "Phụ thân người chậm một chút, đừng để ngã Yến Yến!" Một lúc sau, Kim Long hạ xuống, hoá thành một nam nhân tuấn lãng hào hoa, hình dạng không nhìn ra tuổi tác bao nhiêu, nói ông ta hai mươi cũng được, ba mươi cũng được. Yến Uyên nắm tay thủ lễ nói: "Nhạc phụ. " "Ta đã nói rồi mà, đừng dùng mấy cái lễ này với ta.” Long thần vung vung tay áo, cười tủm tỉm để bé con ngồi ở trên đầu, hoàn toàn không có dáng dấp của bậc long thần chi chủ: “Con gái, con rể, dạo này vẫn khỏe chứ?” "Chúng ta đều rất tốt, cơ mà phụ thân này, nhìn người hình như không khoẻ lắm. " Hoa Nguyệt Lung đưa tay chỉ chỉ đuôi phía sau ông: "Bốc khói. " Long thần dừng một chút, lông mày nhướng lên, không coi việc này lo to tát nói: "Trọc mao lông đuôi phượng hoàng bị đốt, cũng không có tác dụng gì, yên tâm, vảy của phụ thân con còn có thể so với lông của nàng cứng ngắc." "..." Hoa Nguyệt Lung nuốt lại lời an ủi, không nói gì. Thật sự nàng không hiểu làm sao phụ mẫu của mình mỗi lần gặp nhau là đánh nhau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-chinh-troi-dinh-dang-online/1180728/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.