🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Đi gặp bà ngoại sao?"

"Ông ngoại, ông ngoại!"

Yến Tuyết Không giơ tay chạy ra bên ngoài bằng hai cái chân ngắn của mình, y ngẩng đầu vừa nhảy người lên xuống vừa vẫy tay. Kim Long đáp xuống bắt lấy y nhẹ nhàng ném lên trên lưng, vòng qua hoàng thành cưỡi gió bay nhanh.

Đế Hậu Đại Yến hai người mỉm cười bước đến, Hoa Nguyệt Lung hai tay đặt ở bên miệng tạo thành cái loa nhỏ, nàng hô: "Phụ thân người chậm một chút, đừng để ngã Yến Yến!"

Một lúc sau, Kim Long hạ xuống, hoá thành một nam nhân tuấn lãng hào hoa, hình dạng không nhìn ra tuổi tác bao nhiêu, nói ông ta hai mươi cũng được, ba mươi cũng được.

Yến Uyên nắm tay thủ lễ nói: "Nhạc phụ. "

"Ta đã nói rồi mà, đừng dùng mấy cái lễ này với ta.” Long thần vung vung tay áo, cười tủm tỉm để bé con ngồi ở trên đầu, hoàn toàn không có dáng dấp của bậc long thần chi chủ: “Con gái, con rể, dạo này vẫn khỏe chứ?”

"Chúng ta đều rất tốt, cơ mà phụ thân này, nhìn người hình như không khoẻ lắm. " Hoa Nguyệt Lung đưa tay chỉ chỉ đuôi phía sau ông: "Bốc khói. "

Long thần dừng một chút, lông mày nhướng lên, không coi việc này lo to tát nói: "Trọc mao lông đuôi phượng hoàng bị đốt, cũng không có tác dụng gì, yên tâm, vảy của phụ thân con còn có thể so với lông của nàng cứng ngắc."

"..."

Hoa Nguyệt Lung nuốt lại lời an ủi, không nói gì.

Thật sự nàng không hiểu làm sao phụ mẫu của mình mỗi lần gặp nhau là đánh nhau không đánh nhau cũng mắng nhau, một người so với một người còn miệng tiện hơn. Tại thời điểm không có mặt nhau thì lại nói xấu đối phương.

"Phụ thân, ngươi không phải nói đi Phượng tộc trao đổi tinh huyết sao? Ngươi tại sao lại cùng nương đánh nhau?"

"Con gái, nhỏ tiếng một chút, đừng hù ngoại tôn bảo bối của ta. "

Long thần ôm bé con xuống đất liền phóng tới xoa xoa nặn nặn khuôn mặt nhỏ của y, rồi lại vò vò tóc nhóc con, càng nhìn càng thương yêu, không nói lời gì liền lấy ra một đống lễ vật đưa tới: "Yến Yến, có hay nhớ đến ông ngoại không?"

Yến Tuyết Không bị lễ vật nhấn chìm, mất công sức bò ra ngoài: "Có nhớ, có nhớ "

Y quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tạ Ngự Trần, phát hiện ra người không cùng mình đi ra ngoài nên dùng đôi chân ngắn ngủn của mình chạy vào trong sảnh tàng thư các, y đem người lôi đến trước mặt Long thần, dùng chất giọng trẻ con giới thiệu: “Ddây là Quân Ngự ca ca, lễ vật cũng muốn chia cho huynh ấy một nửa.’

Long thần cũng đã biết việc con gái nhà ông tìm bạn cho cháu ông chơi, lấy danh nghĩa bên ngoài là tứ hải Long tộc, nghe ngoại tôn mình nói thế liền tùy ý liếc nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt ông dại ra.

Nam hài đồng tám tuổi bình tĩnh đứng tại nơi đó, huyền y tóc đen buông xuống im lặng nhìn ông, trên mặt không có biểu tình gợn sóng nào.

Không biết vì sao, có một khoảnh khắc Long thần hồi tưởng lại quãng thời gian ba trăm năm trước. Ngày ấy, lần đầu gặp gỡ Nguyên Thần Thiên Tôn, hắn một kiếm quét ngang Cửu Châu, một tay lật ngược thiên hạ, biểu hiện của người kia với thiếu niên trước mặt này lại vô cùng trùng hợp.

Long thần dùng sức dụi dụi con mắt muốn nhìn cho kỹ nhưng Tạ Ngự Trần đã nghiêng đầu, yêu cầu bé con đem lễ vật nhét vào trong túi trữ vật.

"... Ta thực sự là mắt mờ già rồi. "

Long thần suy nghĩ đoán rằng có lẽ là do Nguyên thần Thiên Tôn để cho tâm lý của ông một cái bóng ma quá lớn, khiến cho ông hiện tại cả kinh đột ngột, xem ai cũng giống như Nguyên thần Thiên Tôn. Nói thì nói vậy, năm đó Nguyên thần Thiên Tôn quả thực chính là một cái máy chém giết hình người, người người gặp đều sợ, quỷ quái lo lắng sầu bi.

Long thần lắc đầu thôi không nghĩ đến, ông lại đem một đống lễ vật nhét qua, biểu thị sự tán dương với người bạn nhỏ của cháu ngoại mình.

Tạ Ngự Trần: "..."

Không thể không nói, lão Long thần thật sự keo kiệt này lại đối với đứa cháu ngoại tôn thật là hào phóng, cũng là thật sự cưng chiều.

"Yến Yến, các con đi học trước, phụ hoàng cùng mẫu hậu có việc phải bàn với ông ngoại, buổi trưa chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau. Có được không?” hoa Nguyệt Lung vỗ vỗ con trai mình, có ý định đuổi bé con đi.

Yến Tuyết Không nói: "Không được, con cũng muốn nghe. "

Hoa Nguyệt Lung đang muốn dỗ dành thêm lần nữa, bỗng nhiên Yến Uyên nắm chặt tay nàng, cười cười nói: "Nhạc phụ lần này đến đây trọng yếu chính là vì y, để y nghe cũng tốt. "

Mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện phát sinh, hắn sẽ không cho rằng nhi tử nhà mình cái gì cũng không hiểu. Hắn sẽ không tìm chi tiết ngọn nguồn, mà thay vào đó hắn mong chờ kết quả hơn.

Bậc làm phụ mẫu, luôn lo lắng che chở cho con mình, nhưng cũng không vì thế mà ngăn cản con trưởng thành.

“Đúng vậy, ngoại tôn bảo bối của ta thông minh như vậy, có cái gì không thể nghe. Con gái, con nghĩ nhiều rồi.”

Long thần ôm lấy bé con, ra hiệu cho Yến Uyên dẫn đường, vừa đi vừa nói: "Lúc ta đi Linh châu, không phải muốn tìm phượng hoàng kia đánh nhau, chỉ là vừa vặn đụng vào một việc lớn với Phượng tộc.”

Sau khi vào nội điện, các thị nữ cung cung kính kính dâng trà rồi lui ra ngoài.

"Lão gia hoả Phượng tộc kia sắp tới đại nạn, muốn niết bàn. "

Nghe được Long thần một câu nói, Hoa Nguyệt Lung cả kinh kêu thành tiếng: "Chẳng lẽ là vị nhiều tuổi nhất kia của Phượng tộc, Phượng Hề bà bà?"

Yến Uyên cánh môi khẽ nhúc nhích, "Niết bàn" là thiên phú độc nhất vô nhị của Phượng tộc, mỗi khi trải qua một lần niết bàn, huyết thống cùng tư chất đều sẽ tiến thêm một bước, nếu có thể vượt qua chín lần niết bàn, liền có thể tu thành "Chân thân phượng hoàng bất tử. "

Vào thời đại thượng cổ, Phượng tộc chính là dựa vào điều này đối đầu với thân thể cường đại trời sinh của Long tộc cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong. Hai phe đã đánh nhau kịch liệt đến nỗi thiên đình sụp đổ, tai hoạ giáng xuống trên đầu.

Nói đến cùng thì niết bàn cực kỳ nguy hiểm, nếu trong quá trình niết bàn xảy ra sai lầm gì thì chính là kết cục hồn phi phách tán.

Vì vậy, mỗi vị trong Phượng tộc cũng sẽ ở trong thời kỳ đỉnh cao nhất  mới đi niết bàn chi kiếp, mà như Phượng Hề bà bà, hiển nhiên là kết cục chắc chắn phải chết.

"Chính là Phượng Hề, " Long thần khá là cảm khái, vuốt cằm nói: "Nàng biết rõ đại nạn sắp tới, lại không chịu nhắm mắt, lại mạnh mẽ nhất quyết Niết Bàn đề cao niết bàn quả, vì Phượng tộc lại tận dụng một phần lực cuối cùng. "

"Niết bàn quả!"

Hoa Nguyệt Lung không nhịn được đứng lên, rốt cuộc hiểu rõ ý đồ chính của phụ thân nhà mình.

Phượng tộc có một cây cổ thụ niết bàn, năm trăm năm nở hoa, năm trăm năm kết quả, một viên niết bàn quả, có thể khiến cho Phượng tộc thiên tài từ trong niết bàn cảm ngộ ra chân ý, an ổn vượt qua niết bàn chi kiếp lần sau.

Đây là Phượng tộc chí bảo!

"Phụ thân, Yến Yến có huyết thống Phượng tộc, người là muốn mang Yến Yến đi? Phượng tộc sẽ chịu cho y chiếm dụng một phần này không?"

Hoa Nguyệt Lung vừa mừng vừa sợ, nàng một mực lo lắng thời gian Yến Yến mười tuổi sẽ lần thứ hai đối mặt với tử kiếp. Nhưng nếu là ăn niết bàn quả vào, đến lúc niết bàn ở tử kiếp, giành lấy cuộc sống mới  và thật có thể bình yên vô sự hay không.

Yến Uyên cũng nghĩ đến ý này, hắn lập tức đứng dậy nói: "Nếu không chịu, ta đích thân tự mình đi một chuyến, đổi lấy. "

Bây giờ làm chủ Cửu Châu chính là Đại Yến thần triều, cho dù Phượng tộc ngạo khí cao đến đâu, cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.

"Hai người các con đừng vội, " Long thần nở nụ cười, đắc ý nói: "Các con đã hỏi ta tại sao cùng phượng hoàng kia đánh nhau? Nàng đáp ứng sẽ vì Yến Yến tranh thủ một phần. "

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một cái bình ngọc đặt lên bàn, "Đây là tinh huyết phượng hoàng, trước tiên chờ ta đặt nền tảng, đổ móng cho Yến Yến, để y tiến vào Luyện Khí kỳ, rồi sẽ dẫn y đi tới Linh châu. "

Hoa Nguyệt Lung biểu hiện quái lạ, bỗng nhiên quay sang nhìn Yến Uyên bèn cùng nhau cười, ngón tay ngoắc ngoắc nhi tử bên cạnh nhi tử: "Yến Yến, tự con nói. "

Yến Tuyết Không nửa ngày nghe xong, sau đó giơ lên tay nhỏ, hô: "Ông ngoại, Yến Yến đã Trúc Cơ. "

Long thần ngẩn ngơ, cháu ông ta đang nói cái gì?

Ông hỏi: "Ngoại tôn bảo bối, con đã đặt nền tảng, đổ móng chưa?"

Yến Tuyết Không phóng ra linh lực bên ngoài, sửa lại nói: "Trúc Cơ. "

Long thần dại ra, bấm ngón tay tính toán một chút tháng ngày từ lúc con gái ông truyền tin đến bây giờ cũng chỉ qua mười mấy ngày, chứ không phải mấy năm đi? Sau khi mắt mờ già đi, lỗ tai ông cũng không hoạt động được luôn?

“Phụ thân, gần đây xảy ra hơi nhiều chuyện, con sợ phụ thân sốt ruột nên không có kể nhiều trong thư.” Hoa Nguyệt Lung hạ thấp thanh âm, thẳng thắn trực tiếp nói: “Yến Yến… có thể là tiên thiên đạo thể.”

"Không thể! Yến Yến là con sinh, cũng không phải tiên thiên thời đại Thái cổ sinh, tại sao có thể là tiên thiên đạo thể?"

Long thần phản ứng đầu tiên cũng không tin, nhưng ngẫm lại động tĩnh lúc ngoại tôn vừa ra đời, lại có chút do dự: "Con gái, các con dẫn y kiểm tra qua thể chất chưa?"

Hoa Nguyệt Lung lắc đầu: "Vẫn chưa. "

"Con gái, trước tiên nghe phụ thân, đừng đo cũng đừng để cho việc này lộ ra ngoài, chuyện này không đơn giản như vậy.” Sắc mặt Long thần nghiêm túc, cảnh cáo căn dặn, ông đi trước mặt nhóc con này, nhìn thấy đứa trẻ này vẫn còn sự mờ mịt và ngây thơ, khẽ thở dài một tiếng không biết việc này là phúc hay họa.

Yến Tuyết Không hướng ông cong mắt nhìn, đôi mắt vàng rạng rỡ, cúi đầu tiếp tục nghịch nghịch lễ vật trong tay, lặng lẽ truyền âm cho Tạ Ngự Trần: "Quân Ngự ca ca, ông ngoại làm sao vậy?"

Tạ Ngự Trần hững hờ nói: "Ông ta nghĩ quá nhiều. "

Yến Tuyết Không rất tán thành nói: "Người lớn đều là nghĩ quá nhiều. "

Gần đến trưa, mọi người cùng nhau dùng bữa.

Yến Tuyết Không lôi lôi kéo kéo Tạ Ngự Trần ra sân chơi, Hoa Nguyệt Lung gọi thị nữ ra dọn dẹp, nghe được Long thần đang cùng Yến Uyên nói chuyện: "Đợi lát nữa liền đi", nàng vội vàng nói: "Phụ thân, ngày hôm nay liền định đi Linh châu? Đợi chúng con chuẩn bị một chút, người chờ một chút."

"Các con cũng muốn đi?" Long thần ngẩng đầu, buồn bực nói: "Các con đi làm cái gì? Thần triều to lớn không ai quản, các con là đang chuẩn bị thoái vị?"

Quyền lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm liền lớn bấy nhiêu.

Thân làm Đế Hậu Đại Yến, Yến Uyên cùng Hoa Nguyệt Lung phải tọa trấn tại hoàng đô, không cách nào rời đi quá lâu, mà ở một nhóm tại Phượng tộc không biết cần thời gian bao lâu.

Hoa Nguyệt Lung cau mày: "Con không yên lòng, Yến Uyên sẽ lưu lại, con đi."

Yến Uyên bất đắc dĩ: "A Lung. "

"Được rồi, con gái, con đây là đừng quá lo lắng, có ta ở đây, có cái gì không yên lòng?"

Long thần chán ngán chẳng muốn nhin hai người bọn họ, ông đứng lên ngay lập tức nắm lấy tay của bé con chạy đến ngay cánh cửa, ôm ôm nhóc con trong lòng vẻ mặt hớn hở: “Yến Yến đi, chúng ta cùng đến Linh châu.”

Yến Tuyết Không ôm lấy chân của ông, ngẩng  khuôn mặt nhỏ lên, hỏi: "Đi gặp bà ngoại sao?"

"Trọc lông mao phượng hoàng kia có cái gì tốt gặp... Gặp gỡ gặp, bảo bối đừng khóc, tuyệt đối đừng khóc!" Long thần vừa nhìn bé con hai mắt rủ xuống, há miệng cuống lên, ông trực tiếp biến trở về nguyên hình, đuôi quẩy lên nhấc bổng y phóng tới trên lưng: "Ông ngoại mang con bay, đến, con muốn làm sao bay?"

Hoa Nguyệt Lung cuống lên, mau mau chạy tới, đưa tay ngăn cản, hô: "Phụ thân, sao có thể nói đi là đi, quần áo cùng đồ ăn vặt của nhi tử..."

"Yến Yến. " Yến Uyên nhìn đôi con ngươi nhi tử xán lạn như ánh mặt trời, thấy trong mắt y tràn ngập sự mới mẻ, không có một chút lo lắng. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, khẩu hình miệng ý muốn ngăn cản đều bỗng chốc biến mất.

Hắn đưa cho y một cái ấn ngọc tỷ được chế tạo bằng vàng, mỉm cười nói: “Con là thái tử thần triều Đại Yến, thiên hạ này có chỗ nào là con không thể đi, mọi thứ trong mắt con tại Cửu Châu này đều là thần dân của con.”

"Vâng " Mái tóc dài màu bạc bị gió thổi nhẹ tung bay, Yến Tuyết Không tiếp nhận ấn tỷ, khuôn mặt trẻ con có phần bình tĩnh đến khác thường: “Phụ hoàng, mẫu hậu, tạm biệt.”

Yến Uyên ôm Hoa Nguyệt Lung, phất tay nói: “Tạm biệt. "

Kim Long bay lên trời, Hoa Nguyệt Lung cả giận nói: "Yến Uyên chàng phải ngăn cản phụ thân thiết chứ tại sao ngăn cản thiếp làm gì? Đi vội vàng như vậy cái gì cũng không chuẩn bị, nếu đã không chuẩn bị thì cũng thôi đi tốt xấu gì cũng nên để Quân Ngự đi cùng…Khoan? Quân Ngự đâu?”

Hoa Nguyệt Lung vừa quay đầu, sợ ngây người, vừa nãy còn đang đứng ở đây mà sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?

Hoàn toàn không phát hiện!

Trên tầng trời, Long thần đang bay lượn trên những biển mây, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Yến Yến, mẫu hậu của con trước đây quả quyết bao nhiêu, từ khi sinh con ra lại cằn nhằn lải nhải đến nỗi lỗ tai của ta đây cũng sắp bị điếc đến nơi rồi.”

"Mẫu hậu là quan tâm Yến Yến. " Yến Tuyết Không nghiêng đầu mỉm cười: "Có phải không Quân Ngự ca ca?"

Tạ Ngự Trần ngồi bên cạnh y, bình tĩnh "Ừm" thanh.

“Ừm?" Tốc độ Kim Long bay trên trời đang ẩn trọng thì nghe được thanh âm này liền thoáng một cái biến sắc, thân thể chao đảo bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Khoan đợi để nào, đứa nhỏ này, đứa nhỏ này từ lúc nào mà lên được đây?”

Bây giờ ông mới chú ý có thêm một người nữa!

Yến Tuyết Không cười híp mắt nói: “Vào lúc Yến Yến tới thì hắn cũng tới luôn.”

Long thần: "..."

Chẳng lẽ là trong lúc bận chú tâm đến con gái?

Kim Long mờ mệt đến nỗi hoài nghi nhân sinh, vạn phúc như bị động kinh mà không phân rõ được đông tây nam bắc quẹo tới quẹo lui, nhóc con nắm chặt lấy vảy rồng hai con mắt cũng xoay vòng vòng qua lại: “Ông ngoại ông ngoại, Yến Yến sắp hôn mê, đầu váng mắt hoa.”

Tạ Ngự Trần bát phong bất động, thanh nhàn tự tại: "Chuẩn bị tốt dù đi.”

Yến Tuyết Không nghe vậy liền bò đến trên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn, y chui vào trong người hắn học theo ngữ khí của hắn: "Chuẩn bị tốt dù đi, không thì sẽ té xuống cùng nhau nha. "

"..." Tạ Ngự Trần nắm lỗ tai y: "Có tin hay không hiện tại ta liền vứt ngươi xuống. "

"Không tin!" Bé con nằm ở trên đùi hắn, nhắm mắt lại cười trộm: "Quân Ngự ca ca mới sẽ không làm vậy."

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.