Gian phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ khàng.Tiếng động nhỏ đứt quãng truyền đến, Tôn Minh Châu nhìn sang nơi phát ra âm thanh...!Đây là, bị dọa sợ đến tè trong quần luôn đấy ư?Trần Tam Bảo không nhận ra Tôn Minh Châu ngay được.
Sau nửa năm tịnh dưỡng, Tôn Minh Châu hiện giờ và Tôn Minh Châu của nửa năm trước cứ như hai người khác nhau.Tôn Minh Châu cười, hỏi lão: “Không nhận ra ta đấy à?”Trần Tam Bảo muốn gào lên “Cứu mạng”, thế nhưng lão sợ hãi, sợ vô cùng, sợ đến mức mất luôn cả giọng, cổ họng chỉ có thể khò khè thở hắt, mặt mày lão đỏ rần rần.“Là ông tận mắt nhìn thấy ta chìm xuống sông đấy, ông quên rồi à?”Tôn Minh Châu nhắc nhở một câu, bấy giờ Trần Tam Bảo mới sực nhớ ra, đây là con bé mồ côi bị dìm sông! Vậy người đứng bên cạnh nàng ta là...?Tôn Minh Châu cười ha ha: “Giới thiệu cho ông chút nhé, đây là Long Vương đại nhân.”Nghe được người kia là Long Vương đại nhân, Trần Tam Bảo như không dám tin, lão mở to hai mắt, cả sợ hãi cũng quên béng.Tôn Minh Châu huơ huơ bàn tay trước mắt lão: “Hoàn hồn đi, nghĩ cái gì đấy?”Cơ thể hơi mập của Trần Tam Bảo run lên, không thèm để ý tới cái quần đang ướt đẫm nướ© ŧıểυ, lão luống cuống tay chân quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Bái kiến Long Vương!”Ở trong lòng dân chúng, Long Vương là thần, bọn họ không được phép nhìn thẳng vào mặt của thần, nhất định phải khom lưng bái lạy mới đúng quy cách.Tôn Minh Châu cũng phát hiện điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhan-vat-phan-dien-trong-truyen/1221834/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.