Khi Tống Kiệm được tự do, đôi môi cậu vẫn còn ánh lên sắc nước long lanh, cậu lấy tay che lại, gương mặt ửng đỏ.
Cánh cửa gỗ bị đập mạnh vài cái: "Hai người các ngươi, đừng có hôn nữa, đại đương gia của chúng ta có chuyện muốn hỏi!"
Ổ khóa to bằng sắt kêu lách cách vài tiếng, cánh cửa mở ra.
Tống Kiệm lập tức định chạy ra ngoài, không ngờ vừa bước một bước đã bị một bàn tay lớn vòng qua eo kéo trở lại.
"Tướng công, sao chạy nhanh vậy?"
Tống Kiệm bị ép dán sát vào người đế vương, suýt nữa cũng lắp bắp theo: "Ta... ta... ta chỉ là muốn đi... xem trước một chút..."
"Còn ve v.ãn! Các ngươi coi bọn ta chết hết rồi sao?!"
Tống Kiệm vội nói: "Không ve v.ãn nữa, không ve v.ãn nữa, ve v.ãn xong rồi."
Tên thổ phỉ chống nạnh: "Hừ hừ!"
Tống Kiệm hạ giọng: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi, chúng ta cùng đi."
Tiêu Ứng Hoài: "Ừm."
Tên thổ phỉ nhỏ dẫn bọn họ đi loanh quanh bảy tám khúc, cuối cùng cũng đến chỗ đại đương gia muốn hỏi chuyện.
Nói là hỏi chuyện, nhưng thực ra cũng khá khách khí, đại đương gia ngồi trên ghế của mình, nhẹ nhàng vỗ bàn: "Ta chỉ hỏi vài câu đơn giản."
"Mời ngồi."
Tiêu Ứng Hoài gật đầu: "Đa tạ."
Tống Kiệm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi mắt to chớp chớp, trông rất ngoan ngoãn.
Đại đương gia: "Hai người các ngươi đã nói là phu phu đã bái đường, vậy song thân hai bên đều biết chuyện này chứ?"
Tên có sẹo đứng bên cạnh, nghe xong liền giơ tay: "Đại... đại ca, chúng ta... đâu... đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550561/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.