Làng của tiểu nhị Túy Tiên Lâu nằm ở vùng ngoại ô phía tây kinh thành, cách khoảng một dặm.
Khi Tống Kiệm cùng sáu người một chó đến nơi, họ còn chưa tìm thấy con gà trống gáy loạn kia thì đã trông thấy một con dê già ở đầu làng.
Con dê già thong thả cúi đầu gặm cỏ, rồi ngẩng lên, miệng nhai chầm chậm.
Thịt Xiên Dê: “(Nhai nhai nhai) Be be~ (Nhai nhai nhai)”
Tống Kiệm trông thấy con dê thì khựng lại một lúc mới kịp phản ứng, lập tức dừng chân, sợ làm nó giật mình.
Hắn cất cao giọng kêu: “Be be~”
Con dê già đờ đẫn nhìn hắn, lại nhai thêm một miếng cỏ khô.
Long Khiếu và Trường Ưng đã rất thuần thục dẫn những người khác tản ra xung quanh.
Tống Kiệm rón rén từng bước tiến lại gần.
Từng chút một—
Từng chút một—
Ngay khi sắp đến trước mặt con dê, bỗng có một tiếng gào khóc xé lòng vang lên từ đâu đó.
Lại là nhà đồ tể Võ.
Hôm nay nhà đồ tể Võ vẫn chưa giết lợn. Con trai ông ta vừa khóc vừa chạy: “Hôm đó con thật sự thấy một con lợn dẫn theo chó con, thỏ, gà trống và dê đi ngang qua cửa nhà mình mà!”
Đồ tể Vũ nổi trận lôi đình, giơ tay đánh con trai: “Còn dám cứng miệng! Còn dám cứng miệng!”
Cậu bé con nhà họ Võ: “Hu hu hu hu hu— Con không nói dối! Con không nói dối mà!”
Tống Kiệm giật bắn mình, suýt nữa ngã nhào.
Hắn quay sang hỏi Trường Ưng: “Vừa nãy đứa nhỏ đó có phải nói là đã thấy không?”
Trường Ưng gật đầu.
Tống Kiệm quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-dinh-phai-lam-am-ve-sao/2550595/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.