Ký ức đêm bão tuyết lúc ba tuổi.
“Phong ca, Phong ca, Hi Hi đau quá!” Cô bé nói còn chưa rõ tiếng kêu khóc thảm thiết, khiến cho cậu bé đang chạy phía trước đột nhiên quay đầu lại.
“Tiểu Hi làm sao vậy?” Cậu thấy Lăng Vũ Hi ngã chúi đầu vào trong đống tuyết, vội vàng chạy lại kéo cô bé lên.
“Hu hu hu, Phong ca, Hi Hi không muốn chạy nữa đâu, đau quá đau quá!” Trên khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ hồng của cô bé, chảy xuống hai dòng nước mắt, khăn quàng cổ quấn quanh đầu, cũng vì ngã sấp mà bị lệch qua một bên.
“Tiểu Hi, ráng thêm một chút nữa thôi, lần này nhất định có thể chạy thoát! Tin tưởng Phong ca!” Cậu bé đó chính là Phong Ngạo lớn hơn Lăng Vũ Hi bảy tuổi.
“Vâng!” Lăng Vũ Hi vụng về hít hít mũi hai cái, gật gật đầu, rồi vội vàng từ trong đống tuyết đứng dậy.
Phong Ngạo nhìn phía trước tuyết trắng mênh mông không rõ ranh giới, cả hai chạy bao lâu cậu cũng không nhớ, chỉ nhớ sau khi trốn chạy khỏi tòa lâu đài dưới lòng đất, cậu vẫn luôn lôi kéo Tiểu Hi chạy mãi chạy mãi không ngừng, thế nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi mảnh đất hoang kia!
Bỗng nhiên! Phong Ngạo nhạy bén cảm giác thấy bầu không khí nguy hiểm đang tiến lại gần. Cậu túm lấy Lăng Vũ Hi, “Tiểu Hi, chạy mau!”
“Á!” Lăng Vũ Hi vụng về loạng choạng chạy bước nhỏ, theo sau cậu bé, vừa chạy vừa thở hổn hển.
Phù phù phù…
Thịch thịch thịch…
Vừa chạy vừa thở gấp, bé thật sự quá mệt mỏi, dường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-co-dau-nho/1531426/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.