Vì được người nhà chăm sóc vô cùng tốt, lại thêm luôn uống thuốc bồi bổ cở thể, chưa đến 1 tuần Liên Thảo đã khoẻ lại tương đối. Mà khi đã khoẻ lại rồi thì tiếp tục bị mẹ cưỡng ép đi gặp mặt ăn cơm với Liên Thành.
Trong những ngày này lúc nào hắn mà không đến phiền nhiễu rồi lại úp úp mở mở làm cô giận giữ. Người đó là ai mà tất cả mọi người đều kín miệng như vậy?
Mải suy nghĩ nên đã đến nhà hàng lúc nào không hay. Bước vào bên trong, cô trao cho hắn ánh mắt sắc hơn dao lam rồi mới ngồi xuống.
Thấy hành động ngốc nghếch ấy của cô hắn chỉ mỉm cười, lắc đầu “thật là ngốc”
- Có việc gì thì nói nhanh lên, tôi không muốn phung phí thời gian nói chuyện với anh.
- Vậy sao? Nhưng tôi lại muốn phung phí thời gian nói chuyện với cô. Nói xem phải làm sao bây giờ?
- Anh..anh thật là mặt dày.
- Mặt dày mà làm cô thích tôi thì tôi chấp nhận.
- Mơ đi không bao giờ có chuyện đó đâu. Nếu chấp nhận tôi chỉ chấp nhận yêu thương 1 người duy nhất là..là..
- Không nói được sao? Chà, chà quên hắn mất rồi nhưng thâm tâm vẫn nhớ,
- Anh nói ít đi, nếu còn muốn úp úp mở mở thì đừng nói nữa.
- Được, vậy thì không nói. Cô ăn gì nào?
- Tôi không đói, anh cứ thong thả đi 1 mình đi. Tôi hơi mệt nên về trước. Tạm biệt.
Nói xong cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, một mình tản bộ, bất giác bước chân đi đến trường học như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/1491115/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.