Nằm bất tỉnh 1 lúc khá lâu, cuối cùng Liên Thảo cũng bắt đầu tỉnh lại.
Đôi mắt khẽ hé mở, cô nhìn thẳng lên bầu trời trên cao kia, trời trong xanh với những áng mây lướt qua nhè nhẹ. Thật là không nghĩ tới dưới địa phủ rồi mà loại trời này vẫn thống trị, lẽ ra là nên đen tối, âm ủ, hồn ma qủy quái gào thét mới đúng chứ. Cố gắng lắm cô mới ngồi dậy được quan sát. Cái đau ê ẩm ở thắt lưng khiến cô phải vặn vẹo.
- Ai! Đau quá đi, khoan đã mình biết đau nghĩ là mình không có chết.
Thật là khó tin rơi từ trên cao đó xuống đây mà không tan xác, xem ra số mình chưa phải chết. Nhìn ngó xung quanh bây giờ mới phát hiện quanh chỗ cô rơi xuống rất nhiều hoa mẫu đơn, hình như loài hoa này là độc quyền thì phải. Nhưng cũng quá là đẹp mắt, rốt cuộc nơi này là đâu? Có lẽ cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được.
Đi tìm đường ra đến hết cả mấy tiếng mà ngoài trừ hoa mẫu đơn và những vách núi cao sừng sững thì chẳng thấy gì nữa. Đến khi cô thấy vô cùng chán nản thì nghe đâu đó có tiếng cười vô cùng thích thú, mà xem ra là tiếng của mấy người. Khoé miệng khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười hoàn hảo cô vội vàng tìm đến nơi phát ra tiếng cười đó.
Trong mái đình như thời trung cổ, có 4 người 3 nữ 1 nam đang trêu chọc nhau. Tiếng cười cũng chính từ nơi này phát ra. Người nam duy nhất đó khoác lên mình 1 bộ y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-duoc-yeu-nghiet-ma-vuong/1491117/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.