Những lời Nguyên Giang Vãn nói không phải không có lý.
Chu Chu nghe vậy, không đợi Cố Kiều Niệm lên tiếng đã nói: “Em sẽ đi tìm hiểu tình hình.
”
“Ừm.
” Cố Kiều Niệm gật đầu.
Đang nói chuyện thì Cung Dịch đã về.
“Dì Nguyên.
”
“Tiểu Cung Dịch về rồi sao?” Nguyên Giang Vãn cười cười: “Cơm chiều phải đợi một lúc nữa mới ăn được.
”
“Vâng.
” Cung Dịch gật đầu, tầm mắt rơi xuống tay Cố Kiều Niệm.
“Không sao cả.
” Cố Kiều Niệm nhẹ giọng nói: “Không còn sưng như lúc nãy nữa rồi.
”
Cung Dịch không trả lời lại chuyện này: “Buổi diễn ngày mai, có vài chỗ em không hiểu, chị lên lầu đọc lại kịch bản với em đi.
”
“Được.
”
Cố Kiều Niệm gật đầu.
Cung Dịch chào Nguyên Giang Vãn một lần nữa rồi lên lầu.
“Giận rồi đấy.
” Nguyên Giang Vãn nói nhỏ với Cố Kiều Niệm.
“Vâng, con biết rồi.
” Cố Kiều Niệm lè lưỡi: “Con đi dỗ dành đây.
”
“Đừng dỗ quá mức, chiều hư không tốt đâu.
” Nguyên Giang Vãn nói.
“Mẹ nuôi yên tâm, Cung Dịch có chừng mực mà.
”
Cố Kiều Niệm nắm lấy tay Nguyên Giang Vãn, sau đó lên lầu.
Chu Chu nhìn bóng dáng Cố Kiều Niệm, lẩm bẩm trong lòng.
Dì Nguyễn lo lắng quá muộn rồi.
Cung Dịch sớm đã bị chiều hư!
Trên lầu.
Cung Dịch cầm kịch bản ngồi trên sô pha đợi Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm đẩy cửa bước vào, từ từ đến bên cạnh anh.
“Còn đau không?”
Cung Dịch buông kịch bản xuống, kéo tay cô qua xem.
“Một chút.
” Cố Kiều Niệm thành thật trả lời.
“Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/1636977/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.