Thích Tuyền mỉm cười nhẹ, lịch sự mời:
"Anh Tề, mời anh ngồi."
Tề Chính hơi sững lại, không giấu được vẻ ngạc nhiên:
"Hả?"
Không để ý đến sự lúng túng của anh, Thích Tuyền quay sang dặn dò Tô Dung:
"Đi chuẩn bị chút đồ ăn sáng cúng anh Tề."
Tô Dung mỉm cười, lễ phép gật đầu:
"Vâng ạ."
Anh ta quay sang hỏi thêm:
"Anh Tề, anh muốn ăn gì buổi sáng?"
Tề Chính gần như đáp lại theo phản xạ:
"Tôi ăn gì cũng được."
Anh thoáng giật mình. Quỷ cũng có thể ăn cơm sao? Nhưng mà… đã bao nhiêu năm rồi anh chưa được nếm lại hương vị của đồ ăn? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhớ da diết.
Chẳng mấy chốc, Tô Dung đã bưng ra một bát cháo thịt nạc nóng hổi cùng mấy chiếc bánh bao trắng mềm, đặt ngay trước mặt anh, rồi lễ phép nói:
"Anh Tề, mời dùng bữa."
Bị một chàng trai vừa lịch thiệp vừa điển trai phục vụ tận tình như vậy, Tề Chính bối rối không biết để tay vào đâu, liền vội đứng dậy cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn nhiều."
Mộng Vân Thường
Lúc này anh mới có thời gian quan sát kỹ xung quanh. Trong biệt thự này, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, đã thế còn thuộc hàng cực phẩm. Chỉ có Tần Nhược là trông hơi… không ăn nhập, lại còn ở chung một mộc bài gỗ đào với anh.
Mùi cháo thịt thơm ngào ngạt cùng hơi ấm bánh bao lan tỏa, kích thích khứu giác lẫn tâm trí. Tề Chính cẩn thận cầm thìa sứ, múc một miếng cháo nhỏ đưa lên miệng. Vị ngọt của gạo, vị béo ngậy của thịt –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2754449/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.