Con quỷ ấy quả nhiên không nhận ra điều gì, lập tức bước nhanh về phía xe, cúi người xuống cửa sổ, cười nịnh:
"Mấy anh ơi, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền!"
Thẩm Huy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Con quỷ này có biết mình đã c.h.ế.t rồi không?
Sau vài giây trầm mặc, anh thản nhiên hỏi:
"Cậu đi đâu? Không cùng đường thì tôi không chở đâu."
Con quỷ mừng rỡ trả lời ngay:
"Tôi đến thành phố Long Giang. Quê tôi ở đó. Tôi nhìn biển số xe là biết chắc mấy anh cũng đi hướng đó!"
Trùng hợp vậy sao? Thẩm Huy trong lòng cảnh giác.
Anh nói tiếp:
"Tôi không phải rảnh rỗi đến mức chở người miễn phí đâu. Từ đây đến Long Giang còn ba tiếng đồng hồ đấy."
"Yên tâm, tôi trả tiền xe thật mà!" Gương mặt con quỷ đầy van nài:
"Tôi đã vẫy xe rất lâu rồi, nhưng không có ai dừng lại. Anh giúp tôi với, tôi thật sự muốn về nhà."
Thẩm Huy cau mày hỏi lại:
"Từ Long Loan đến Long Giang có xe buýt mà, sao không đi?"
"Tôi cũng muốn đi xe buýt," hắn lí nhí, "nhưng không hiểu sao cứ đi được một lúc là tôi lại quay về chỗ cũ. Tôi không thể rời khỏi khu vực này."
Thẩm Huy gật đầu. Loại Bạch quỷ cấp 2 như thế này sau khi c.h.ế.t thường bị trói buộc ở nơi mất mạng. Nếu không đi đầu thai thì linh hồn mãi không thể thoát ra, cứ lặp đi lặp lại trong khu vực chết.
Tuy nhiên, quỷ cũng có đạo lý của quỷ. Chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757327/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.