"Cậu ngây thơ thật." Thẩm Huy nheo mắt, giọng như đang dạy dỗ một đứa trẻ: "Bất kỳ tập thể nào cũng có người tốt, người xấu. Nếu tôi nói tất cả quỷ đều là kẻ xấu, cậu có thừa nhận không?"
"Tất nhiên là không rồi!"
"Thế thì rõ rồi còn gì."
Con quỷ có vẻ hiểu ra, cúi đầu nói nhỏ: "Xin lỗi. Tôi không nên đánh đồng, hai người là người tốt."
"Thế cậu là quỷ tốt à?" Thẩm Huy nhướng mày.
"Đương nhiên! Tôi chưa từng làm hại ai!"
"Nhưng từng hù dọa người khác rồi đúng không?" Nếu không cũng chẳng trở thành Bạch quỷ cấp 2.
"Tôi không cố ý!" Con quỷ hoảng hốt giải thích, "Lúc c.h.ế.t xong đầu óc tôi cứ lơ mơ... tôi không nhớ rõ nữa... nếu có dọa ai thì cũng là ngoài ý muốn!"
"Rồi rồi." Thẩm Huy xua tay: "Tôi tin cậu là quỷ tốt. Quỷ tốt thì có quả báo tốt. Vậy tôi tha cho cậu khoản tiền xe. Về nhà xem xét xong, nhanh chóng đầu thai đi."
"Không được!" Con quỷ gấp gáp phản đối, "Nợ kiếp này thì phải trả trong kiếp này, tôi... tôi muốn trả ngay!"
Anh ta như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt chợt sáng rực lên: "Tôi biết phải trả thế nào rồi!"
"Trả kiểu gì?" Thẩm Huy bắt đầu thấy thú vị.
"Tôi nghe nói các Thiên sư cần bắt quỷ để tích lũy thành tích, có thế mới được nhận thêm tài nguyên tu luyện, đúng không? Nếu bắt được Hồng quỷ hay Thanh quỷ thì chắc được thưởng nhiều lắm nhỉ?"
Thẩm Huy mỉm cười, thật sự bị câu nói đó gợi sự tò mò: "Rồi sao?"
Con quỷ nghiêm túc nói: "Tôi sống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757328/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.