Chưa kịp phản ứng gì, một tiếng hét thảm vang lên ngoài bãi đậu xe, như xuyên thủng cả không gian im lặng:
"Trả con trai tôi lại! Trả con trai tôi lại cho tôi! Trả con trai tôi lại cho tôi!"
Tiếng khóc lóc đứt quãng, ai oán của một người phụ nữ khiến cả bãi đậu xe rối loạn.
Thích Tuyền và Linh Sinh không hề lay động, ngồi yên như tượng đá. Chỉ có con quỷ là tò mò, rụt rè thò đầu ra cửa sổ nhìn xem.
Thẩm Huy quay về, gương mặt trầm trọng: "Tiền bối, tôi vừa hỏi thăm được. Người phụ nữ đó mỗi ngày đều đến đây gào khóc. Ba ngày trước, con trai bà ta bị lạc ngay tại trạm dừng này, nhưng camera giám sát lại hoàn toàn không ghi nhận được bất cứ dấu vết nào. Không thấy ai bế, cũng không có ai đưa cậu bé rời đi."
[Trời ơi, đáng thương quá!]
"Tôi vừa xem tướng mạo của bà ấy." Giọng Thẩm Huy lạnh đi: "Đứa bé đã c.h.ế.t rồi."
[Aaaaa lũ buôn người khốn nạn!]
Thích Tuyền vẫn ngồi yên, bình thản mở hộp cơm, thong thả ăn như thể không khí bên ngoài chẳng liên quan đến mình.
Không ai nói gì. Áp lực trong xe càng thêm nặng nề.
Nét cười trên gương mặt Thẩm Huy đã biến mất. Hồi lâu sau, anh chậm rãi nói:
"Trước kia tôi từng đến thành phố Long Loan, có lần thấy một chiếc xe tải, bên trong nhốt mấy đứa bé. Đứa nào cũng chỉ tầm ba tuổi, cả trai lẫn gái. Có khi nào... những đứa bé đó bị đưa đến Long Hồ để làm vật tế cho đại quỷ không?"
Con quỷ rụt cổ lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757329/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.