Đối với tổ chức tà tu mà nói, một Thiên sư cấp bảy chỉ là tên canh cổng mà thôi.
Điều đó cho thấy, thực lực của bọn chúng giờ đây còn khủng khiếp hơn cả hai mươi năm trước. Nếu tổ bị đánh tan, những người còn lại liệu có thể toàn mạng?
Doãn chưởng môn và Vạn chưởng môn đều là người đứng đầu một tông phái, luôn đặt lợi ích môn phái lên hàng đầu. Để mặc cho tà tu tiếp tục phát triển, chẳng khác nào tự tay bóp c.h.ế.t tương lai tông môn. Nghĩ đến đây, hai người lập tức hạ quyết tâm, không thể tiếp tục làm ngơ.
Còn Phó Cửu Trọng thì càng không thể khoanh tay đứng nhìn. Năm xưa, em gái ông — Phó Cửu Ca — đã bất chấp nguy hiểm, điều tra về tà tu, để lại manh mối quan trọng. Hai mươi năm sau, nhà họ Phó vẫn giữ nguyên chí khí ban đầu, không lùi bước. Dù có phải trả giá thế nào, ông cũng nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện, cho em gái và em rể một lời giải thích rõ ràng.
Lúc này, Vạn chưởng môn đột ngột lên tiếng:
"Nghiêm gia chủ và Dư chưởng môn đâu? Hai người đó sao lại không đến? Có thêm họ, khả năng thắng lợi của chúng ta sẽ cao hơn rất nhiều."
Lý Quốc Diên nghe vậy, chỉ trầm mặc không nói gì.
Mười giờ tối, 《Nhật ký hào môn》cập nhật chương mới.
【Tội ác tày trời!
Thật sự là tội ác tày trời!
Tôi lần theo lời khai của những kẻ buôn người, đến được một ngôi làng bỏ hoang. Cảnh tượng ở đó khiến tôi c.h.ế.t lặng.
Đất ở đây đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-hao-mon-thoi-kinh-thuoc/2757358/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.