Tửu lượng của Thẩm Biệt không tốt, Lâm Chi Hạ đã gọi tài xế riêng đưa hắn về nhà. Trên đường đi, Thẩm Biệt nửa say nửa tỉnh, miệng lẩm bẩm: “Chỉ là đồng nghiệp thôi, tôi không có ý gì khác…” Lâm Chi Hạ đáp: “Biết rồi, biết rồi.” Bệnh viện số Ba đã cũ kỹ, lại ít được đầu tư phát triển. Khu nhà ở của nhân viên vẫn là những căn nhà cũ xây từ hai mươi năm trước, giữa những bức tường phảng phất hương vị Giang Châu cổ kính, tựa như đá bị mưa xối mòn. Phí Lâm tắm xong mặc chiếc áo ngủ dài bằng cotton ngồi vào bàn làm việc. Mái tóc wolfcut vẫn còn hơi ẩm bị anh vuốt ngược ra sau, đuôi tóc rủ xuống gáy. Trên bàn, chiếc đèn bàn ánh vàng dịu nhẹ chiếu sáng cuốn sách “Ngoại khoa Tiết niệu của Ngô Giai Bình” đang mở. Chỉ cách một bước chân là bệ cửa sổ tường xám và cửa sổ khung gỗ. Cửa sổ hé mở có thể nhìn thấy dòng sông. Quận Giang Lăng sở dĩ có tên này là vì nó nằm gần sông. Trước đây, giờ giấc sinh hoạt của Phí Lâm rất quy củ nhưng sau này áp lực ngày càng lớn, cộng thêm tính chất công việc không thể tránh khỏi, giấc ngủ của anh trở nên chập chờn. Gần mười hai giờ rồi mà anh vẫn còn đang đọc sách. Điện thoại bên cạnh rung lên một tiếng, Phí Lâm cầm lên xem, phát hiện Thẩm Biệt gửi một tin nhắn thoại dài 2 giây. Anh nhấn nghe: “…” Một âm thanh khí lạ trong 2 giây, không ai nói gì. “Thẩm Biệt” “đang nhập…” “Thẩm Biệt” “đang nhập…” Phí Lâm: “…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-yeu-tham-cua-bac-si-tham/1892813/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.