“Nguyễn Nguyễn, sao lại là cháu?” Lâu phu nhân dè dặt hỏi, “Vị…vị công tử này là người của An phủ cháu?”
“Nếu hắn không phải là người của An phủ ta thì phu nhân có thể tùy tiện đánh, là ý này ư?” Có lời nói của Xuân Lan trước đó, cộng thêm sau khi thấy bà ta sai người đánh Ôn Hạc Hiên, giọng điệu nói chuyện của An Nguyễn Nguyễn rất tệ, cũng không thèm nhìn tới Lâu phu nhân, chỉ lo lắng cho vết thương của Ôn Hạc Hiên.
Ôn Hạc Hiên bị đánh rưng rưng nước mắt hô với nàng: “Đau.”
An Tiểu Cẩm bưng đồ ăn tới không rõ nguyên do: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Ôn công tử làm sao vậy?”
Sau khi trút giận một chút An Nguyễn Nguyễn bình tĩnh trở lại, nàng nhìn cái đầu của Ôn Hạc Hiên. Nhưng đầu bị băng gạc quấn quanh nên không nhìn ra được gì, nàng đành phải hỏi: “Đau lắm hả? Tiểu Cẩm, em đi mời thầy thuốc đi.” Nàng nói xong mặc kệ phản ứng của người khác, nàng kéo Ôn Hạc Hiên đi về phía cửa nhà, sau đó bị người ta ngăn lại.
An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, có phần bất ngờ sau khi nhìn thấy người ngăn cản nàng: “Thư nhị, huynh còn chưa đi à?”
“Đừng gấp.” Thư Minh Húc nhìn Ôn Hạc Hiên hai tay ôm đầu không kêu “Đau” nữa nhưng sắc mặt có điểm bất thường, y nói với An Nguyễn Nguyễn, “Ta bảo Thư Hòa đi mời thầy thuốc rồi.”
An Nguyễn Nguyễn nói: “Cảm tạ. Tiểu Cẩm, vậy em sai người qua Thư phủ một chuyến, giúp công tử nhà bọn họ thu dọn những thứ cần dùng đi xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-mot-ten-ngoc-la-hoang-de/1301543/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.