Edit: Trần
Chỉ một khoảng khắc, nhưng Đường Đường lại cảm thấy như rơi vào giữa vũ trụ vô tận vô cùng, ở nơi đó chỉ có bóng tối, không khí lạnh như băng, che giấu đi những bí mật, yên lặng mà trống rỗng, không có bất kì một vật gì, nhưng lại như thể không nói gì mà đã hiển lộ tất cả.
Đây là mắt của Đại Thúc sao? Đường Đường choáng váng, ngơ ngác, cả trái tim như bị ném vào mặt biển lạnh giá, trôi theo sóng biển dập dềnh, cảm giác như hư không, khiến nàng cảm thấy mê muội, hoảng hốt.
Đưa tay đẩy Đường Đường ra xa một chút, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng cúi đầu nhìn nhân loại mình mang về này.
Trên khuôn mặt bẩn thỉu bị che kín bởi tro bụi và những vết trầy, mái tóc rối tinh rối mù đầy vụn cỏ, chỉ có một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, trong sáng mà kiên cường đang thẫn thờ nhìn mình, mang theo chút mê man lẫn nghi hoặc, nhưng không hề có sợ hãi hay né tránh, chỉ ngơ ngác nhìn, dường như đang cố gắng phân biệt, hoặc như đang tìm kiếm gì đó, vô cùng chấp nhất.
“Đại thúc, ngươi chính là đại thúc!”
Bỗng nhiên, trong đôi mắt hạnh nở rộ ra một thứ ánh sáng chói mắt, ánh mắt Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên trầm xuống, cảm thấy sâu trong trí nhớ, thứ ánh sáng sáng lạn nhất cũng không thể hơn được.
Cùng lúc đó, cùng với thanh âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng kia, đôi cánh tay kia thế nhưng lại không biết sống chết mà ôm lấy mình, đôi mày kiếm của Hiên Viên Hận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1454010/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.