Edit: Trần
“Mâu Chân! Quả quyết mở miệng cắt ngang lời Mâu Chân, Tuỳ Hỉ không quay đầu lại, chỉ là chậm rãi nói: “Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao?”
Ngạc nhiên dừng lại, Mâu Chân trầm mặc, gương mặt xinh đẹp như ánh trăng tịch mịch mà lạnh lẽo trong nước hồ thu, nổi nên ưu thương mà lạnh lùng trong trẻo khiến người ta không thể nào giải thích
“Đúng vậy, sao ta lại không biết?” Mim cười chua chát, trước mắt Mâu Chân tựa hồ hiện ra một đạo thân ảnh thanh dật, sạch như liên, thanh như tuyền, đôi mắt cười ôn nhuận, ánh nhìn ôn nhuận – -
“Tại hạ Mặc Phong, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”
“Trúc Vũ, ta tên Trúc Vũ!”
Trúc diệp khinh vũ* (lá trúc nhẹ múa),bạch y tung bay, bởi vì một lần gặp nhau kia, từ đó về sau, Mâu Chân Lân Đà đã không còn là Mâu Chân Lân Đà, nàng là Trúc Vũ, tâm đã động, chỉ còn là một nữ tử bình thường.
Nàng là một trong ngũ đại tùy thị* của Ma Vương, dung mạo như thiên tiên, tinh về bày trận, chưởng phong trong phút chốc có thể lấy đi sinh mệnh của vạn vật, nhưng nàng cũng chưa từng lạm sát kẻ vô tội, lại càng không bao giờ khi dễ kẻ yếu. (tùy thị: hầu cận)
Ma tuy rằng không khống thất tình, không liễm tư dục, nhưng ma cũng có tâm, cũng hữu tình!
Ngày đó vì cứu một nhân loại vô tội không cẩn thận rơi vào phệ hồn trận, nàng không tiếc chính mình bị trận pháp của mình phản phệ gây thương tích. Ma hắn, một tu tiên đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1454038/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.