Sau khi Khinh Hoan may xong cúc áo cho Nam Ương liền ngáp liên tục hai cái. Nam Ương nhìn ra được cô mệt mỏi, hôm nay cũng đã lăn lộn lâu như vậy, cô còn uống nhiều rượu như thế, hiện tại men rươu tán đi cũng vừa vặn bắt đầu cảm thấy mệt nhọc.
Cô là một người có thể chất nói ngủ liền ngủ, tại lúc cô ngáp cái đầu tiên Nam Ương đã chuẩn bị tốt tùy thời sẽ ôm cô.
"Chúng ta trở về đi." Hai mắt Khinh Hoan quả nhiên đã bắt đầu híp lại.
"Được."
Nam Ương nhìn đôi mắt khốn đốn của cô, lại nói: "Tôi cõng em."
"Từ nơi này đến gara cả mấy trăm mét, sao chị cõng được...." Khinh Hoan đỏ tai, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Nam Ương.
"Không cho tôi cõng, tôi sẽ hôn em." Nam Ương khó có được trêu đùa không đứng đắn.
Khinh Hoan lại chuyển tầm mắt về, đáy mắt sáng lấp lánh nhìn cô ấy, sau một lúc lâu, nhỏ giọng ngập ngừng: "Vậy.... Vậy chị hôn em đi."
Cô thật sự rất thích hôn môi với Nam Ương.
Chỉ cần có thể hôn cô ấy, dùng lý do sứt sẹo gì đều được.
Nam Ương tiến về trước một bước, ôm vòng lấy eo Khinh Hoan, môi tiến đến bên tai cô, đè thấp thanh âm nói: "Tôi hôn em, cũng cõng em, được không?"
Lỗ tai Khinh Hoan đã hồng đến muốn nhỏ máu, hơi nghiêng đầu một biên độ nhỏ.
Nam Ương được cho phép liền mềm nhẹ hôn xuống vành tai cô, tay phải nâng lên, đặt sau gáy, nhẹ nhàng xoa vỗ mái tóc quăn vũ mị của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-the-thanh-hoan/1071502/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.