Lúc Duy Phong trở lại, trên tay anh cầm một thứ màu hồng.
Vy Anh ngồi trên giường vẫn đang với tay ra sau lưng giằng co với chiếc váy.
Tay ngắn !
Ánh mắt anh ngập tia cười bước đến, đặt vật đó vào tay Vy Anh.
Là bộ đồ ngủ anh lấy từ phòng bên, chiếc áo ngắn tay rộng rãi…sẽ rất thoải mái và…che được hết tất cả !
Vy Anh dăng bộ đồ ra, a lên một tiếng lớn :
- Đúng rồi, em quên mất. Suýt nữa thì để anh thấy hết rồi ! À, anh giúp em đi. Em mỏi tay, cái váy này bị khùng rồi !
Duy Phong từ từ ngồi xuống cạnh bên, vẻ mặt không biểu hiện bất cứ điều gì :
- Vy Anh, anh đếm tới ba thì em mặc áo kia vào, nhé ?
Vy Anh khó hiểu, mày chau lại, lầm bầm :
- Anh nói gì thế ? Em muốn mặc khi nào là việc của em ! Sao phải đợi anh đếm cơ chứ ! Anh là ai nào, là ai mà dám ra lệnh cho em !
- Một !
Bàn tay lạnh lẽo chạm vào chiếc khoá sắt …
- Hai !
Anh ngoảnh mặt, dời mắt khỏi khoá sắt đang được kéo xuống, váy theo đó dần rơi ra.
- Ba !
Duy Phong vừa rút tay về, chiếc váy cách điệu khi ngay lật tức đã rơi hẳn xuống.
Trong chiếc áo rộng màu hồng chấm bi đáng yêu, Vy Anh nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ ta đây :
- Em đã mặc xong rồi ! Anh thấy em thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53157/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.