Đêm hè đầy gió.
Qua một ngày nắng gay gắt, vườn cỏ vẫn giữ nguyên được nét xanh mượt và tỏa hương thơm dịu nhẹ.
Màu trắng trang nhã của căn biệt thự nổi bật giữa sắc đen của đêm.
Gian phòng bếp rộng lớn.
Ánh sáng trắng từ chiếc đèn chùm chiếu xuống thật mạnh mẽ.
Bữa tối được diễn ra khá muộn …
Tôi vẫn chỉ có thể cúi mặt ăn và ăn.
Bác Duy Khánh không ngừng chĩa về phía tôi và nói những câu khiến tôi ho sặc sụa.
Có vẻ như, dồn tôi vào bước đường cùng đã trở thành thú vui tiêu khiển của bác ấy trong bữa ăn rồi.
Đã thế, bố Nhật lại còn hùa vào châm chọc tôi.
Mà bố là ai nào, là người nắm rõ tất tần tật mọi thứ về tôi !
Xem như mọi chuyện xấu đều bị bố lôi ra bằng hết.
Nhưng không sao…
Tôi nên cảm thấy may mắn vì người không có tế bào cảm xúc kia không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ăn…
Phù !
Nếu anh lên tiếng có lẽ tôi tự cắn đứt lưỡi mình mất.
Rồi bỗng nhiên, bác Duy Khánh hỏi tại sao cá trong bể…chết mất một nửa.
Tôi đã không ngần ngại gì mà chỉ luôn vào người bên cạnh mình :
- Bác Khánh, là do anh Duy Phong cho cá ăn nhiều quá đấy ạ.
Lí do rất chính xác nhưng mà…thủ phạm đích thực lại là tôi.
Tại lúc chiều mải mê chơi đểu con cá ham ăn kia mà tôi lỡ tay trút luôn hai hộp thức ăn cá đầy vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53170/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.