Sau Tết Dương lịch, thông tin Kỳ Nhiên nằm viện nhanh chóng được lan truyền. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà cấp dưới và bạn bè trong giới làm ăn đến thăm nhiều tới mức gần như đạp hỏng cửa bệnh viện.
Từ Tri Tuế thấy trong phòng nhiều giỏ hoa và giỏ trái cây tới mức không còn chỗ để. Một đám người vây quanh trước giường bệnh, người thì rót nước, người thì gọt hoa quả cho Kỳ Nhiên, thậm chí còn gửi phong bì cho nhân viên điều dưỡng… Nói chung là muốn phô trương bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Từ Tri Tuế đứng ở cửa phòng cả buổi trời, cô bị chen lấn không thể vào được nên đành liếc mắt mấy lần, chắc chắn Kỳ Nhiên vẫn ổn mới rời khỏi.
Chập tối ngày thứ ba, Từ Tri Tuế dọn dẹp đồ đạc rời khỏi chỗ làm, vừa khóa cửa lại đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đang đứng một mình cạnh chiếc ghế trong khu nghỉ ngơi công cộng. Anh đang gọi điện thoại, dưới chân là chiếc vali màu đen thường dùng để chứa những đồ hàng ngày của anh.
Nhìn thấy cô đi ra, Kỳ Nhiên nhỏ giọng nói vài câu vào điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng: “Cậu xong việc rồi à?”
Từ Tri Tuế đi tới, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên nói: “Đương nhiên là xuất viện rồi.”
“Bác sĩ Vương đồng ý rồi sao?” Làm sao cô có thể nhớ được chứ, sau khi vết thương của anh bong ra, bác sĩ Vương đã kéo dài thời gian nằm viện thêm hai ngày. Tính ra thì phải là cuối tuần này mới có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-em-da-nhieu-nam-nhu-vay/326719/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.