Nó chuyển về ở cùng vợ chồng Thiên tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều.
Ngày mai nó đi không biết đến khi nào mới quay trở về đây.
Có thể là 1 năm….
10 năm….
Hoặc cả đời này cũng không nối quay lại
-Ngoài này lạnh đấy. Mày còn đang mang thai.
Phương khoác lên người nó chiếc áo
-Mày có muốn nói chuyện với thằng Phong lần cuối không?
Nó lắc đầu cười nhạt
-Còn gì đâu mà nói…
-Mày không định cho nó biết về đứa bé sao?
-Không. Đứa con này là của riêng tao , trong lúc tao tuyệt vọng nhất ông trời mang nó đến…. đứa bé này đối với tao là một món quà…Tao sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt
Nó nói bàn tay vô thức đặt lên bụng , nơi sinh linh bé bỏng đang tồn tại
Phương vốn không hiểu hết những điều nó nói lớn lao như thế nào … nhưng nhìn nụ cười hiền dịu của con bạn . Cô cũng an lòng
**********
Thùy kiên nhẫn bấm chuông cửa của nhà Phong. Nghe người làm trong nhà kể tối qua từ sau khi anh gặp ông của nhỏ Vi về thì liền ở lỳ trong phòng còn đuổi hết mọi người đi…ai gọi cũng không tiếp ai nói cũng không nghe…
Kể cả ngài chủ tịch
-Anh Phong mở cửa cho em đi… em là Thùy đây…
-…
-Anh Phong…. anh Phong à…
-…
Rầm…
Cánh cửa đột nhiên mở tung người con trai lao ra ngoài nhanh như cơn gió . Anh va vào Thùy khiến cô loạng choạng suýt ngã… Thùy bực lắm nhưng thấy anh vội vã lấy xe đi cô lại lo…
Nhỡ anh tới tìm con nhỏ đó…
Không được. Không thể được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/568731/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.