“Xòe bàn tay thả yêu thương theo gió…
Mong nỗi buồn sẽ hóa thành tro….”
*************************
Nó gieo mình xuống dòng nước lạnh buốt, đôi mắt nhắm chặt…cả cơ thể nhẹ bơng…
Trong lúc gần mất đi hoàn toàn tri thức nó lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi tên mình… gọi rất to , rất lớn…
Xong nó không còn biết gì nữa…
Lúc tỉnh dậy nó nhìn thấy mẹ…
Bà cười , đôi tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc nó …
-Mẹ… nó vui mừng ôm lấy bà. Nước mắt đua nhau rơi xuống
-Con yêu! Để mẹ ngắm con thật kĩ nào…
Nó cười tươi nhìn mẹ… rồi như nhớ ra điều gì đó nó hướng ánh mắt buồn rầu ra xa…
Nó chết rồi ư? Chắc anh hai nó sẽ rất buồn…. còn con Linh sẽ khóc dòng cho mà xem…. nhưng người nó lo nhất là Phương, không biết nó ra sao! Còn cả hai thằng cha chíp hôi kia nữa…
Còn cả người đó nữa… khi biết nó chết anh có buồn không? Hay chỉ ném cho nó một cái nhìn thương hại????
Cả Thùy nữa chắc cô ta sung sướng lắm
-Sao vậy con yêu?
-Không ạ! Con hơi lo cho mọi người nhưng mà con thích ở đây với mẹ
Nó ôm chặt lấy mẹ mình nũng nịu
Bà cười hiền rồi nói…
-Trốn tránh không tốt đâu con. Thiên thần của mẹ…nơi này vốn không thuộc về con
Mẹ nó đột ngột đứng dậy… bà lùi dần lùi dần và ngày một cách xa nó..một làn sương dày xuất hiện khiến nó mất phương hướng
-Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi… mẹ ơi….
-Con yêu. Con nên trở về nơi thuộc về con…bé Vi của mẹ…mẹ yêu con…
-Không mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/568732/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.