Edit & Beta: Đòe
Mục Mộc vui vẻ kéo anh ba của mình rời xa Giang Thần Dương. Khi xuống lầu, cậu thấy mẹ đang gọi điện trong xe. Sợ anh ba sẽ nghe thấy những lời liên quan đến Giang Thần Dương, cậu vội lớn tiếng nói: "Mẹ ơi! Bọn con về rồi đây!"
Mục Bội Chi mỉm cười, vẫy tay với mấy đứa trẻ, rồi thấp giọng nói với Thịnh Hạo Tồn ở đầu dây bên kia: "Anh nhanh chóng điều tra đi, nếu nhà họ thực sự có vấn đề, chúng ta còn phải tìm cách để bảo vệ Tuyên Tuyên không bị tổn thương."
Trước đây, cô không hiểu rõ tình hình, cứ nghĩ rằng Tuyên Tuyên giống Lai Lai, chỉ đơn thuần không thích chơi với bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng khi ăn cơm, nghe thấy những câu hỏi mà con trai út cố ý đưa ra, dù thằng ba không trả lời trực tiếp, nhưng nó cũng không phủ nhận rằng mình không muốn tiếp xúc với bạn học. Khoảnh khắc ấy, cô mới nhận ra rằng, thực ra, mình chưa bao giờ thực sự hiểu con.
Tuyên Tuyên không phải là người lạnh lùng hay không thích giao tiếp, mà đúng như con trai út nói, thằng bé mắc chứng sợ xã giao.
Con muốn kết bạn, nhưng lại sợ mình không được yêu thích, vì vậy mới sinh ra nỗi sợ hãi.
Dù Giang Thần Dương có làm chuyện gì xấu hay không, nhưng cô tận tai nghe thấy hắn ta luôn có ý hạ thấp Tuyên Tuyên trong lời nói.
Nếu không nhờ con trai út, có lẽ cô vẫn luôn nghĩ rằng Tuyên Tuyên thật sự không muốn mở miệng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-lam-nung-tot-so-nhat-huong-dan-nuoi-con-theo-phat-he/2882628/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.