Ninh Túc mở to hai mắt, lắng nghe nhịp tim vừa dồn dập vừa nặng nề mà nhìn hắn trong ngơ ngác.
Đúng là cậu có hơi buồn thật.
Tối qua, Lăng Tiêu nói mất ký ức cũng không sao.
Cậu cũng nằm trong ký ức của hắn.
Có phải cho dù có quên cậu thì cũng không sao không.
Khi đó Ninh Túc mới biết, cậu không muốn Lăng Tiêu quên cậu.
Lăng Tiêu quên cậu thì cho dù có gặp lại cậu cũng chưa chắc sẽ sống thế giới hai người cùng cậu.
Huống chi, rất có thể sau khi Lăng Tiêu quên mất cậu thì cậu cũng sẽ không bao giờ gặp lại hắn được nữa, bởi vì hắn có lẽ sẽ bị hệ thống dẫn đi.
Cậu vất vả lắm mới tìm được hắn mà.
Ấy vậy mà sau khi nghe Lăng Tiêu nói xong, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực cậu đã bị nhịp tim dồn dập kia xua tan đến không còn một mảnh.
Trái tim của hai người cùng nhịp đập, cảm giác nặng nề đó lấp đầy lồng ngực của cả hai, ấm áp mà xao động.
Ninh Túc trở ngược tay nắm lấy tay hắn, hệt như nắm bảo vật mà mình muốn có nhất, cậu mím môi nhìn hắn, “Anh đừng lo, nếu nó ăn mất trí nhớ của anh thì tôi sẽ chén nó luôn.”
Lăng Tiêu nhìn cậu cười khẽ một tiếng.
Buổi sáng tám giờ, ánh ban mai chiếu xuống nửa sườn mặt hắn, ánh sáng lọt vào đôi mắt sâu thẳm hỗn độn, trong mắt phản chiếu ảnh ngược của cậu vô cùng rõ ràng.
Ninh Túc thấy hắn ngẩng đầu lên, vươn tay cởi cà vạt giữa cổ.
Cà vạt đồng phục màu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904356/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.