Rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, đêm tối mông lung, bóng bốn nhân vật hắt nhẹ lên mặt đất dưới tường ngoài cửa sổ.
Bọn họ im lặng nghe tiếng của Tiểu Khê. Mỗi đứa đều suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Bọn họ biết Trang Khê không thể nói chuyện, nhưng Tiểu Khê trong trò chơi thì có thể, âm sắc đặc biệt êm ái như tiếng suối róc rách giao hòa cùng ánh trăng.
Trước khi bị mất giọng, âm thanh của cậu là như thế này sao?
Lễ Lễ nghĩ tới ánh trăng sáng khi nó mặc váy nhìn qua khe cửa sổ.
Trạch Trạch nghĩ tới làn khói bếp lượn lờ nơi mái nhà tranh dưới chân núi, lúc nó ngồi trong sơn động nhìn thấy.
Dương Dương nghĩ tới nụ cười dịu dàng của người mẹ giúp con gội đầu, mà nó trộm nhìn từ khe cửa.
Viễn Viễn nghĩ tới hai đôi tay già nua đuổi nó ra khỏi nhà.
Mà nhân vật nằm trên giường, nghĩ tới từng cảnh núi non lùi dần lúc nó bị mang đi trốn.
Vô vàn những đêm tối, ô tô chạy nhanh khiến cảnh vật thụt lùi về phía sau, hoa tươi rực rỡ trên núi đồi hóa thành từng giọt máu loãng, máu tươi đuổi theo ô tô nó đang ngồi một cách dữ tợn rồi lại vô tình rút nhanh như thủy triều.
Đó từng là nơi nó hoài niệm nhất, hơi thở của cỏ cây và sức sống từ khung cảnh rót vào cơ thể khô cằn, giúp nó không còn là cái xác vô hồn, tiếp sức cho nó tiến về phía trước. Sau đó lại biến thành nơi nó sợ hãi nhất, hơi thở cỏ cây không còn, mà hóa thành mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhom-nhan-vat-cua-toi-deu-la-long-ngao-thien/463607/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.