Thấy Thẩm Miên rút tấu chương qua, Lục Chương khẽ mím môi, đầu mày ép xuống, toàn thân toát ra một cỗ khí tức đè nén.
Thẩm Miên mở tấu chương ra, mới vừa xem được vài dòng, liền bị từng tràng nịnh hót đập thẳng vào mắt.
"Chậc."
Bệ hạ mất kiên nhẫn khẽ "chậc" một tiếng, giọng điệu không thiện cảm: "Đã nói với bọn họ bao nhiêu lần rồi, trong tấu chương chỉ cần viết chính sự, đừng đem mấy lời thừa thãi vô nghĩa vào!"
Mỗi lần lật xem được mấy hàng, kết quả toàn là nịnh nọt tâng bốc, khiến y cảm thấy sinh mệnh của mình đều bị lãng phí.
Thẩm Miên cau mày, không hài lòng mà tiếp tục xem xuống.
Hửm?
Cái gì thế này...
Trang thứ nhất, chi chít toàn lời tán tụng Thẩm Miên, từ khi y đăng cơ, đến lúc xử lý dịch bệnh, rồi ngự giá thân chinh, cơ hồ muốn tôn y thành bậc minh quân ngàn năm hiếm gặp.
Trang thứ hai, vị đại thần kia bỗng đổi giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt những câu như "Thiên địa chi khí, âm dương vi quý" các loại.
Thẩm Miên: Hiểu rồi, điển hình của kịch bản quen thuộc.
Ngay cả Hoàng Đế cũng khó tránh thoát việc bị thúc giục lập Hậu, sinh con.
Cái Tết còn chưa tới, hương vị nồng thắm ấy đã đến sớm thế này rồi sao?
Thẩm Miên cầm tấu chương, âm thầm ghi nhớ tên của vị đại thần kia.
Lục Chương vẫn luôn chăm chú nhìn Thẩm Miên, quan sát từng cử động của y.
Thẩm Miên lật tiếp.
"Hửm?"
Y nhìn thấy tên người ở phía sau, bỗng rơi vào trầm mặc.
Sau một lát, Thẩm Miên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-the-nao-nguoi-co-y-kien-gi-voi-tram/2973832/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.