Người đàn ông có thân hình cao lớn, để ria, gương mặt rất đẹp nhưng cực kỳ lạnh lùng đang nhìn về phía cậu thiếu niên và cô học trò. Ông mặc một bộ vest hàng hiệu, nhìn cũng biết là ông rất giàu có.
Ông bước tới chỗ Vỹ. Vỹ chưa hết kinh ngạc:
“Bố, bố về lúc nào vậy ạ?”
Người bố không để ý đến Vỹ, quay sang nhìn Điệp. Điệp luống cuống cúi đầu:
“Cháu...cháu chào bác! Cháu là Điệp, bạn của Vỹ!”
Bố Vỹ gật đầu:
“Ta là John, bố của Vỹ. Nhưng cháu cứ gọi ta là Hùng.”
“Vâng ạ, cháu chào bác Hùng...”
Thấy Điệp hơi khó xử, Vỹ vội ngắt luôn:
“Bố à, sao bố lại đến đây?”
“Bố đến gặp con, không được sao?”
“Không được thì có vấn đề không bố?”
Hùng châm một điếu thuốc:
“Con lúc nào cũng ngỗ ngược như vậy!”
“Như vậy là tử tế lắm rồi bố ạ, Điệp, lên xe đi!”
Điệp không biết làm thế nào, đành ngồi lên xe Vỹ. Vỹ phóng xe đi rất nhanh, không thèm nhìn lại. Điệp cảm thấy rất sợ.
Vỹ đạp xe về nhà. Bằng đã chờ ngay trước cửa.
“Em có gặp bố ở trường chứ?” - Bằng hỏi Vỹ.
“Gặp thì có vấn đề gì không?” - Vỹ lạnh lùng dắt xe vào.
“Bố nghe nói em nằm viện một tháng nên về nước thăm em.”
“Sao một tháng trước ông ta không về chứ, cái lúc sắp chết thì có thấy đâu!” - Vỹ vẫn lạnh như băng khiến cho cả Điệp cũng chột dạ.
“Vỹ à, đó là bố em đấy! Ông đã rất lo cho em.”
“Bố của anh, không phải bố của em!” - Vỹ gắt.
“Dù thế nào bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-bong-hoa-mua-ha/2245190/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.