Đối mặt với lời mời mang chút trêu chọc của người nghệ sĩ dương cầm, Charoline lập tức đứng bật dậy, rời khỏi ghế đàn một khoảng xa, điều chỉnh sắc mặt rồi nghiêm túc đáp lại: “Liszt, tôi có thể thành thật từ chối anh không?”
“Vì sao?” Liszt giả vờ nghi hoặc, rồi hạ giọng nói, “Đàn piano sẽ buồn đấy.”
“Xin người chủ nhà tốt bụng hãy thương xót cô tiểu thư thuê trọ phải ra ngoài đánh đàn mưu sinh đi, tay cô ấy sắp không nhấc lên nổi rồi.”
Charoline cũng làm bộ đáng thương. Cô rút hai franc, nhẹ nhàng đặt lên thân đàn rồi vuốt ve nó, thì thầm: “Đừng buồn nhé, mỗi ngày tôi đều đặt lên anh hai franc, điều đó có nghĩa là mỗi ngày tôi đều thích anh đấy.”
“Nếu vậy, tôi mới là người đau lòng đây— vì vốn dĩ mỗi ngày số tiền đó thuộc về tôi mà.”
“Đáng tiếc thật— nhưng cả Paris đều yêu thích Liszt chơi piano. Vậy nên tôi sẽ quan tâm một chút đến cây đàn, thứ mà chẳng ai chú ý, nhưng đã từng được Liszt chơi.”
Hai nghệ sĩ tung hứng đối đáp như thể đang diễn một vở kịch sân khấu đầy kịch tính.
Một lúc sau, Liszt nhìn chằm chằm vào dòng chữ mạ vàng trên thân đàn, có chút tiếc nuối nói: “Charoline, tôi thực sự hy vọng cô sẽ thích nó, yêu cảm giác khi chơi trên nó!”
Ngón tay dài khẽ vuốt qua những phím trắng đen, giọng nói mang theo chút thì thầm đầy tâm tư: “Dù sao thì, chính vì cô, nó mới trở về đây.”
Câu nói nhỏ đến mức tựa như một suy niệm nội tâm, khó mà nghe rõ.
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744895/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.