Đến khi Charoline ôm một chai rượu vang và mang theo một hộp chocolate trở về nhà, lò sưởi trong phòng khách đang cháy rất vừa vặn. Cô đặt những món quà lên chiếc bàn đã được trải khăn đẹp mắt, rồi vươn tay về phía lò sưởi để xua đi cái lạnh còn vương trên người.
Căn phòng rộng lớn nhưng không có ai ở đó. Liszt vẫn chưa trở về từ bữa tiệc, còn Anna hẳn đang chuẩn bị bữa tối dưới bếp. Khi cơ thể đã ấm lên, Charoline quyết định xuống nhà tìm Anna và giúp bà một tay.
Quả nhiên, cô thấy Anna đang bận rộn một cách vui vẻ trong bếp.
Charoline xắn tay áo tiến lại gần: “Anna, có việc gì cháu có thể giúp không?”
“Làm gì có chuyện chủ nhà mời khách dự tiệc mà lại để khách giúp nấu ăn chứ? Cháu đi nghỉ đi nào, chơi đàn violin cũng tốn sức lắm đấy.”
Nhìn thấy Charoline cười, bà lại nói tiếp: “Ta không nói sai đâu. Cháu có biết không? Sau mỗi buổi biểu diễn, Franz gần như không thể nhấc nổi tay, đến mức phải có người dìu đi đấy.”
Liszt mệt đến kiệt sức sau mỗi buổi diễn sao? Hẳn là do anh tự mình chơi trọn cả đêm nhạc.
Dù sao thì, trong thời đại này, một nghệ sĩ dám độc diễn một đêm nhạc mà không cần dàn nhạc hỗ trợ có lẽ chỉ có anh mà thôi.
Có lẽ nếu cánh tay Liszt biết nói, nó sẽ òa khóc nức nở — mà có khi cây đàn piano độc tấu của anh cũng sẽ khóc cùng.
Độc tấu à… Cô cũng rất nhớ khoảng thời gian chinh phục đôi tai của khán giả.
“Đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744903/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.