Charoline hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Trong đầu cô như rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ, vô tận lặp đi lặp lại câu “Ich liebe dich” của Liszt. Dù biết anh không hề có ý tứ mập mờ nào khi nói câu đó, nhưng cô vẫn không thể không bị thu hút bởi sức hút quyến rũ toát ra từ người nghệ sĩ dương cầm này.
“Sự thật là một kẻ lẳng lơ.” (Truth is a great flirt)
Không hiểu sao, Charoline bỗng nhớ đến câu nói nổi tiếng của Liszt. Bỏ qua ý nghĩa gốc, trong cách cô hiểu, “sự thật” chính là “tình yêu,” và Liszt chính là “sự thật” của mọi thiếu nữ ở Paris, thậm chí là khắp châu Âu.
Paganini ơi, xin hãy tha thứ cho con một giây phản bội này.
Vào khoảnh khắc này, không thiếu nữ nào có thể cưỡng lại Liszt.
Chỉ một giây thôi.
“Tôi phải thừa nhận, đây là một câu nói có sức sát thương cực lớn.” Charoline lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói, “Franz, hãy cẩn thận khi sử dụng câu này, nếu anh không muốn vô tình lấy đi trái tim của một tiểu thư có tiếng mẹ đẻ là tiếng Đức.”
“Thế tôi đã lấy đi trái tim của cô chưa?”
Liszt nháy mắt với cô, đôi mắt xanh lục lam ánh lên sự mong chờ, nhưng nụ cười tinh nghịch trên khóe môi lại bán đứng anh.
“…”
Khoé miệng Charoline giật giật.
Cô biết ngay mà, con người này chính là loại thích trêu chọc người khác một cách không kiêng nể. Ừ thì đẹp trai giỏi giang thì ghê gớm lắm sao! Dù có đẹp đến mức nào thì cũng không thể lay động trái tim
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744904/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.