🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giáng Sinh đã qua được vài ngày, năm cũ sắp kết thúc. Có lẽ vì năm mới sắp đến, những ngày tuyết rơi liên miên ở Paris cuối cùng cũng dừng lại.

Ánh hoàng hôn nhuộm sắc vàng lên lớp tuyết trắng trên mái nhà. Charoline ngồi bên cửa sổ phòng đàn, chán chường vô cùng. Ngày mai là năm mới, mấy ngày qua cô đã điều chỉnh lịch nghỉ ngơi.

Cô nhìn những cỗ xe ngựa lăn bánh trên tuyết, để lại những vệt đen kéo dài vào khoảng không xa xăm, nhưng lại không thể tìm ra con đường âm nhạc của chính mình sẽ dẫn đến đâu.

Từ sau khi chứng kiến Liszt trong bộ lễ phục lộng lẫy trở về vào ngày Giáng Sinh, có thể tùy ý chơi đàn dương cầm của mình, trong lòng Charoline dâng lên sự ngưỡng mộ và ghen tị. Khát khao được biểu diễn cũng ngày một mãnh liệt hơn.

Sự khác biệt giữa kỳ vọng và thực tế khiến cô, người vừa thoát khỏi cuộc vật lộn sinh tồn, cảm thấy ủ rũ suốt nhiều ngày liền.

Charoline khao khát theo đuổi âm nhạc, tự do chơi vĩ cầm, nhưng lại sợ rằng tên mình sẽ lưu lại trong dòng lịch sử vốn không thuộc về mình—

Liszt, người có thể ngay lập tức ghi nhớ bản nhạc chơi đối âm của Bach, lại không thể nắm bắt được nét đặc trưng rõ rệt trong bản ‘Hungarian Dance’ của Brahms. ‘Morning Mood’ của Grieg thì bị anh xem như một bản ngẫu hứng không đáng để tâm.

Điều này thật bất thường.

Cứ như có một thế lực vô hình nào đó đang bảo vệ những bản nhạc chưa ra đời ấy vậy.

Dù Charoline chưa từng có ý định chiếm lấy những nốt nhạc đó.

Liszt ngồi bên bàn, chỉnh sửa giai điệu vừa được anh cải biên trên đàn dương cầm. Charoline lặng lẽ quan sát anh xóa đi những đoạn sáng tạo với vẻ mất kiên nhẫn, sau đó dùng ngòi bút chấm lên bản nhạc những nốt mới.

Những chấm nhỏ như con nòng nọc rải rác trên khuông nhạc, chỉ viết được vài ô nhịp đã phải chấm lại mực. Nhưng Liszt vẫn lặp đi lặp lại hành động ấy, như thể sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi, dòng nhạc sẽ vụt mất khỏi tay anh.

“Franz— Franz Liszt—”

Tiếng gọi vang lên từ bên ngoài cửa sổ khiến Charoline không khỏi nghiêng đầu nhìn ra, trong khi Liszt thì chẳng buồn ngẩng lên.

“Charoline, giúp tôi xem đó là ai.”

Ngón tay đang viết nhạc của nhạc sĩ dương cầm không hề có ý định dừng lại.

Charoline vươn người ra cửa sổ để tìm kiếm. Dưới lầu là một cỗ xe ngựa tư nhân màu đen đang đỗ lại. Bên cạnh là một quý ông mặc lễ phục đen, cổ áo thắt chiếc khăn lụa xanh. Thấy cô xuất hiện nơi khung cửa, người đó thoáng sững sờ, nhưng vẫn lịch sự cởi mũ chào.

Mái tóc nâu sẫm xoăn nhẹ cùng bộ ria mép đặc trưng — Charoline nhận ra đó là ai.

“Franz, đó là ngài Eugène Delacroix.” Cô quay đầu lại nói với Liszt, “Tôi đi mở cửa cho ngài ấy.”

Liszt cuối cùng cũng dừng bút một thoáng, dặn dò Charoline: “Làm phiền cô pha một ấm trà nhé. Mẹ tôi sẽ xuống mở cửa cho anh ấy, cô không cần bận tâm đâu, Eugène sẽ tự lên đây.”

Nói xong, anh lại tiếp tục vùi đầu vào bản nhạc.

Charoline thở dài. Cô vẫn chưa thể hiểu nổi kiểu giao tình không hề khách sáo này giữa những người bạn với nhau. Tự tay mở cửa phòng, cô xoay người đi chuẩn bị trà.

Khi cô trở lại, Delacroix đã ngồi trên ghế sofa, chờ Liszt chỉnh sửa bản nhạc.

“Ngài Delacroix, mời dùng trà.”

“Không cần khách sáo vậy đâu, tiểu thư. Tôi không ngại nếu cô gọi tên tôi. Cô biết đấy, họa sĩ luôn dành ưu ái đặc biệt cho những điều đẹp đẽ.”

Delacroix đón lấy chén trà, ánh mắt dừng trên Charoline không rời:

“Tôi vẫn còn nhớ tiếng đàn dương cầm của cô. Bản ‘Toccata và Fugue’ ấy, đến nay tôi vẫn chưa thể quên.”

Không ngờ một trong ba đại danh họa lãng mạn của Pháp lại vẫn nhớ đến mình, Charoline cảm thấy vô cùng bất ngờ và vinh hạnh.

“Ngài có thể gọi tôi là Charoline. Sau ngần ấy thời gian mà ngài vẫn nhớ tôi, trí nhớ của ngài thật đáng khâm phục.”

“Dĩ nhiên rồi, tiểu thư Charoline. Bởi vì tôi ghi nhớ bằng đôi mắt này—” Họa sĩ chỉ vào mắt mình, “Bất cứ vẻ đẹp nào có thể làm tôi rung động đều không thể thoát khỏi tầm nhìn này.”

“Charoline, đừng khách sáo với anh ta như vậy.” Liszt từ phòng đàn bước ra, chào hỏi Delacroix rồi đưa bản nhạc cho Charoline. “Giúp tôi cất đi nhé. Còn vị họa sĩ này cứ để tôi lo.”

“…Franz, sao anh không cất đi rồi hẵng ra?”

“Ừm, quên mất. Dù sao cô cũng biết chỗ cất rồi, phiền cô chạy một chuyến vậy.”

Bất đắc dĩ, nữ nghệ sĩ vĩ cầm cầm lấy bản nhạc rồi quay vào phòng đàn. Trong khi đó, nhạc sĩ dương cầm nhấc tách trà lên, dựa vào cây đàn Bösendorfer, chăm chú nhìn họa sĩ.

“Anh nhìn tôi kiểu gì thế, Eugène?”

“Xem ra sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, Franz, anh đã có rất nhiều trải nghiệm thú vị nhỉ.”

“Đừng đoán mò. Tôi chỉ giúp đỡ một nữ nhạc sĩ thôi.”

“Ồ? Thế mà lại chu đáo đuổi cô ấy đi, chừa lại khoảng trống để tôi hỏi chuyện à? Không giống anh chút nào.”

“Có bút vẽ và màu sắc thì quên tôi ngay, thế mà lại dám nói hiểu rõ tôi?”

“Nói như thể một nhạc sĩ dương cầm vĩ đại suốt ngày vùi đầu vào bản nhạc như anh lại hiểu tôi lắm không bằng.”

Charoline vừa cất xong bản nhạc trở ra, liền thấy hai người đàn ông đang cầm tách trà, vui vẻ trêu chọc nhau qua lại.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Liszt lập tức nghiêm túc lại: “Anh đến tìm tôi giờ này, có chuyện gì gấp sao?”

“Franz thân mến, anh quên hôm nay là ngày gì rồi à?” Delacroix tỏ vẻ kinh ngạc. “Gợi ý nhé, mai là năm mới đấy.”

“Diable (Quỷ thần ơi)!” Liszt bật dậy, đến mức làm trà sánh ra ngoài. “Tối nay tôi phải biểu diễn ở salon đón năm mới của Madame Potocka!”

“Xem ra anh vẫn chưa quên. Nhưng tôi nhắc nhẹ này — thời gian để anh chỉnh trang không còn nhiều đâu.” Họa sĩ nhấp một ngụm trà, thích thú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nhạc sĩ dương cầm thoắt cái đã biến sắc, sau đó lại chuyển ánh mắt sang nữ nghệ sĩ vĩ cầm.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, lần này có thể mang theo bạn gái đấy, Franz.” Delacroix mỉm cười nhắc nhở.

Liszt khựng lại khi đang định đi thay đồ, cả người cứng đờ trong giây lát. Anh chợt nhớ đến món quà năm mới đã chuẩn bị cho cô gái ấy sau lễ Giáng sinh — một chiếc váy dạ hội xinh đẹp.

Ừm, là Anna chọn váy, anh chỉ phụ trách trả tiền và tiện thể đưa nó đi.

Liszt có thể cảm nhận được tâm trạng Charoline gần đây không được tốt, có lẽ tối nay dẫn cô đi đến buổi salon để thư giãn một chút cũng không tệ. Hôm nay có thể để cô xuất hiện trong giới này, sau đó từ từ giới thiệu cô vào thế giới âm nhạc cũng chưa muộn.

Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh muốn giúp cô bước vào thế giới âm nhạc Paris.

Anh cũng đang mong chờ, mong thế giới sẽ được lắng nghe tiếng đàn của cô.

Sau khi nghĩ ra đủ mọi lý do hợp lý, Liszt nhìn Charoline với nụ cười trên môi.

“Có muốn thử xem salon ở Paris thế nào không? Charoline, tôi đảm bảo cô sẽ không thất vọng đâu.”

“Có… có thể chứ?” Charoline có chút dao động. Salon ở thời đại này quy tụ những nghệ sĩ xuất sắc nhất Paris. Họ gặp nhau tại đó để giao lưu tư tưởng, tranh luận, tạo nên nét văn hóa salon đặc sắc nhất nước Pháp.

“Được chứ, những người được mời đến salon hôm nay đều có thể mang theo một người đi cùng. Tôi và Franz là khách mời danh dự, dẫn tiểu thư theo hoàn toàn không thành vấn đề.”

Delacroix giải thích.

“Đương nhiên rồi, Charoline, nhưng cô cần thay một bộ trang phục phù hợp. Cô có váy dạ hội không? Nếu không có thì…”

Liszt nói với vẻ thong thả, định nhân cơ hội đưa tặng món quà của mình.

“Tôi có, Franz, chiếc váy dạ hội màu sen nhạt của tôi có được không?”

Mắt Charoline sáng lên. Chiếc váy biểu diễn cô cất giữ đã lâu cuối cùng cũng có dịp được mặc.

Nghe giọng nói có phần phấn khích của nữ nghệ sĩ vĩ cầm, Liszt bỗng cứng đờ cả người.

Khoan đã, chuyện này không đúng lắm? Cô có váy dạ hội từ bao giờ thế? Sao tôi không biết? Vậy thì món quà của tôi phải tặng thế nào đây?

“Vậy thì mau đi thay đồ đi, tiểu thư Charoline.” Delacroix vỗ vỗ Liszt đang đơ người. “Franz, anh cũng mau thay đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”

Về phòng, Charoline thay xong váy, búi gọn tóc, khoác lên mình một chiếc áo choàng nhẹ, chỉ cài một chiếc trâm trang trí lên búi tóc. Do dự một chút, cô lục tìm trong hộp trang sức, lấy ra chiếc nhẫn gia truyền mà cha cô đã tặng và đeo vào ngón giữa tay phải.

Chữ “D” uốn lượn như những cành gai baroque xa hoa, trên đó nở rộ một đóa hồng trắng.

Charoline thu lại vẻ hiền hòa thường ngày, trong chớp mắt, cô mang dáng dấp của một quý tộc kiêu hãnh đầy tự hào.

“Nở rộ giữa những bụi gai.”

Hoa hồng trắng — biểu tượng của những nghệ sĩ De Walklin.

Trong phòng khách, Liszt sau khi chuẩn bị xong mọi thứ lại loay hoay với một đống nơ cổ, lâm vào cảnh khó xử. Anh thật sự không biết nên chọn cái nào, bèn quay sang cầu cứu người bạn thân bên cạnh.

“Eugène, trong mấy chiếc nơ này, cái nào hợp hơn?”

Delacroix nhìn bạn mình đầy chán nản. Lại nữa rồi. Vị nghệ sĩ dương cầm này vốn là người dứt khoát, nhưng mỗi lần chọn nơ cổ thì lại do dự hệt như một thiếu nữ đang sửa soạn trước gương.

“Màu trắng.”

Bằng trực giác phối màu của mình, Delacroix chọn ra màu phù hợp nhất.

“Màu trắng? Có nhạt nhẽo quá không? Thế cái màu xanh này thì sao? Hay là chọn cái màu đỏ này?”

Liszt vẫn lưỡng lự.

“Tiểu thư Charoline, cô giúp anh ta quyết định đi.”

Vị họa sĩ đang sắp phát điên vì bạn mình, vừa nghe thấy tiếng bước chân của quý cô liền lập tức quay đầu cầu cứu. Nhưng khi quay lại, anh chợt lặng người.

Liszt ngước lên, suýt chút nữa làm rơi chiếc nơ trong tay vì thất thần —

Anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ được nhìn thấy nữ nghệ sĩ vĩ cầm trong bộ trang phục lộng lẫy như thế này.

Trên chiếc váy voan màu sen nhạt là những đường viền ren tinh xảo như dây leo, áo choàng cashmere xám khoác hờ trên bờ vai trắng nõn, thêu hoa mộc lan rủ xuống từ đôi tay thon dài, cùng với đó là một cành mộc lan bạc cài trên tóc.

Lần đầu tiên, vẻ đẹp dịu dàng và thanh tao mang nét phương Đông ấy khiến trái tim người nghệ sĩ dương cầm rung động.

Dù không cần đến những món trang sức cầu kỳ, cô vẫn rạng rỡ hơn bất kỳ quý cô lộng lẫy nào khác.

Anh chỉ nghe thấy cô nói —

“Cái màu trắng hợp với anh nhất. Franz, nếu thấy đơn điệu quá thì có thể cài thêm một chiếc trâm đá quý. Tôi nhớ là anh có một cái trâm ngọc lục bảo, chắc sẽ rất hợp.”

   

Chim sơn ca vừa cất tiếng hót xong, Liszt lập tức thay ngay chiếc nơ trắng, nhanh chóng lấy chiếc trâm ngọc lục bảo cài lên.

Delacroix đang đắm chìm trong thế giới cảm hứng của mình, nhìn thấy hành động của bạn liền cảm thấy bất mãn. Anh hừ một tiếng, bước ra cửa phòng, mặt không cảm xúc thúc giục: “Thưa quý ông, quý cô, không còn sớm nữa đâu. Trễ giờ salon là rất bất lịch sự đấy.”

Trên đường đến salon, Liszt đưa cho Charoline một đôi găng tay dài màu trắng — một món đi kèm trong phần “quà tặng” kia.

“Đeo vào đi, một nghệ sĩ đến salon mà không mang găng tay là rất thất lễ.”

Charoline gật đầu đồng ý, Liszt cũng lấy ra đôi găng tay xanh đậm của mình và đeo vào.

Hoa hồng trắng, cuối cùng đã bị ẩn giấu dưới lớp găng tay.

Khi họ xuống xe ngựa, cùng nhau bước vào hội trường, một cỗ xe khác cũng dừng lại ở không xa.

Chủ nhân của chiếc xe không xuống. Đôi mắt xanh xinh đẹp của cô ấy vẫn dõi theo chàng trai tóc vàng ánh kim cho đến khi bóng dáng anh hoàn toàn khuất xa.

Cô nhớ đến câu thơ mình từng viết cho anh nhưng cố ý không đọc lên:

“Những tiếng thở dài nhẹ nhàng, những giai điệu hòa quyện

Giống như ánh mắt của chàng khiến ta mê đắm

Giống như giấc mơ mang đến âm thanh dịu dàng

Một ý cảnh huyền bí”

Những ngón tay thon dài dưới lớp găng tay trắng vì siết chặt mà trở nên tái nhợt. Chiếc váy xanh đậm mà người đẹp kia mặc —

Lại trùng khớp hoàn toàn với màu găng tay của nghệ sĩ dương cầm.

“Phu nhân D’Artigaux, người có thể xuống xe rồi.”

“Caroline!”

Giọng cô bỗng nhiên cao vút, phảng phất chút tủi hờn.

“Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là phu nhân, hãy gọi tôi là Caroline!”

     
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.