Ba người bọn họ băng qua sảnh hoa, dừng lại trước một cánh cửa lớn được trang trí tinh xảo. Bốn góc cửa chạm khắc hoa diên vĩ, bên trong vọng ra những giai điệu đàn và tiếng ca du dương.
Đang định đưa tay mở cửa, đột nhiên sau lưng họ vang lên một giọng nữ đầy kinh ngạc: “Đó có phải là ngài Delacroix và ngài Liszt không?”
Cả ba cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói. Một quý bà sang trọng, phong thái tao nhã đang chậm rãi tiến lại gần. Trên mái tóc bà cài hai chiếc lông công rực rỡ, sợi dây chuyền đá quý trên cổ lấp lánh theo từng bước chân.
“Chào buổi tối, phu nhân Potocka.” Delacroix là người đầu tiên tiến lên chào hỏi. “Tối nay bà rạng rỡ hơn cả muôn vàn vì sao.”
Thì ra đây chính là nữ chủ nhân của dạ tiệc salon đêm nay.
Lời khen ngợi của họa sĩ khiến quý bà vô cùng hài lòng. Vẻ đẹp vốn dĩ đã lộng lẫy của bà càng thêm rạng rỡ.
“Ôi chao, ngài là họa sĩ, tôi hy vọng lời khen đó không chỉ để làm tôi vui lòng.”
“Xin hãy tin tưởng vào con mắt của Eugène.” Liszt tiếp lời, bắt đầu trò chuyện cùng nữ chủ nhân. “Nếu có một cây đàn dương cầm, tôi nghĩ mình sẽ dùng âm nhạc để ca ngợi vẻ đẹp của bà.”
“Ồ, le petit Liszt! (cậu bé Liszt nhỏ của ta!)” Phu nhân Potocka rõ ràng rất phấn khởi. “Ngài thực sự đã đến, vậy là tối nay chúng ta lại có cơ hội được thưởng thức bản nhạc của ngài rồi!”
“Làm sao tôi có thể từ chối lời mời của bà được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744906/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.