Trong căn phòng, sau một khoảng thời gian dài im lặng, Caroline chậm rãi tiến lại gần Liszt, nhưng anh lại lùi về sau, giữ khoảng cách lịch sự như ban đầu.
Một tia tổn thương hiện lên trong đôi mắt cô.
“Anh vội vàng chạy đến đây, thậm chí không chút khách sáo mà mở cửa phòng của một quý cô, là vì sợ cô ấy gặp chuyện gì sao?”
“…Tôi xin lỗi vì sự thất lễ của mình, thưa phu nhân. Chỉ là tôi không nghĩ rằng giữa bà và tiểu thư ấy lại có điều gì cần phải bàn bạc riêng.”
“Anh sợ tôi sẽ nhắc đến quá khứ giữa tôi và anh trước mặt cô ấy sao?”
“Sợ ư? Tôi chưa từng giấu cô ấy về quá khứ của mình.”
“Franz! Còn tôi thì sao? Còn chúng ta thì sao?”
Caroline xúc động, tiến gần hơn và lớn tiếng chất vấn Liszt.
“Phu nhân, xin cho phép tôi nhắc nhở bà, bây giờ bà là phu nhân D’Artigaux.”
Liszt nhíu mày, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.
“Vậy là anh đã hoàn toàn quên hết rồi sao? Ngay cả những ký ức đẹp đẽ cũng bị anh vứt bỏ rồi sao?”
Giọng cô đã bắt đầu run rẩy vì xúc động.
“Không, thưa phu nhân,” Liszt điềm tĩnh đáp, “Quá khứ dù có tươi đẹp đến đâu cũng đi cùng với nỗi đau. Nếu cứ mãi chìm đắm trong ảo mộng, thì sẽ đánh mất cả hiện thực.”
“Nhưng hiện thực làm tôi đau khổ! Chỉ có trong mộng tưởng tôi mới có thể nở nụ cười. Đã hai năm rồi, tôi hối hận rồi! Nếu tôi không thuận theo gia đình, không từ bỏ tình yêu trong lòng, thì bây giờ tôi đã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/2744907/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.