🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong căn phòng, sau một khoảng thời gian dài im lặng, Caroline chậm rãi tiến lại gần Liszt, nhưng anh lại lùi về sau, giữ khoảng cách lịch sự như ban đầu.

Một tia tổn thương hiện lên trong đôi mắt cô.

“Anh vội vàng chạy đến đây, thậm chí không chút khách sáo mà mở cửa phòng của một quý cô, là vì sợ cô ấy gặp chuyện gì sao?”

“…Tôi xin lỗi vì sự thất lễ của mình, thưa phu nhân. Chỉ là tôi không nghĩ rằng giữa bà và tiểu thư ấy lại có điều gì cần phải bàn bạc riêng.”

“Anh sợ tôi sẽ nhắc đến quá khứ giữa tôi và anh trước mặt cô ấy sao?”

“Sợ ư? Tôi chưa từng giấu cô ấy về quá khứ của mình.”

“Franz! Còn tôi thì sao? Còn chúng ta thì sao?”

Caroline xúc động, tiến gần hơn và lớn tiếng chất vấn Liszt.

“Phu nhân, xin cho phép tôi nhắc nhở bà, bây giờ bà là phu nhân D’Artigaux.”

Liszt nhíu mày, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.

“Vậy là anh đã hoàn toàn quên hết rồi sao? Ngay cả những ký ức đẹp đẽ cũng bị anh vứt bỏ rồi sao?”

Giọng cô đã bắt đầu run rẩy vì xúc động.

“Không, thưa phu nhân,” Liszt điềm tĩnh đáp, “Quá khứ dù có tươi đẹp đến đâu cũng đi cùng với nỗi đau. Nếu cứ mãi chìm đắm trong ảo mộng, thì sẽ đánh mất cả hiện thực.”

“Nhưng hiện thực làm tôi đau khổ! Chỉ có trong mộng tưởng tôi mới có thể nở nụ cười. Đã hai năm rồi, tôi hối hận rồi! Nếu tôi không thuận theo gia đình, không từ bỏ tình yêu trong lòng, thì bây giờ tôi đã không phải chịu đựng sự giày vò này.”

“Xin anh hãy yêu thương Caroline như trước đây, chỉ có anh mới có thể khiến cô ấy hạnh phúc lần nữa.”

Cô dường như đã nhận ra điều gì đó, tha thiết hỏi người nghệ sĩ dương cầm.

“Ngay cả tên tôi, anh cũng không muốn gọi nữa sao, Franz? Anh vẫn còn yêu tôi, nhưng anh sợ phải gọi tên tôi!”

“Thưa phu nhân, bà đã thề nguyền trước các vị thần để kết hôn với người khác. Dù quá khứ có ra sao, chúng ta nên dành cho nhau sự tôn trọng…”

Liszt bị lời lẽ đầy mong đợi của Caroline làm cho kinh ngạc, cố gắng dùng những câu từ uyển chuyển để diễn đạt.

“Không, Franz, tôi không tin!”

Caroline lớn tiếng ngắt lời anh, xúc động thổ lộ suy nghĩ: “Là cô ấy! Chính là cô ấy, đúng không? Cô gái sống cùng anh, cùng anh đến salon, lặng lẽ ngồi nghe anh chơi đàn — chính cô ta đã dụ dỗ anh, khiến anh thay đổi lòng dạ, đúng không?”

“Phu nhân D’Artigaux!”

Liszt nghiêm nghị cắt ngang Caroline, trong giọng nói đã mang theo sự giận dữ: “Kéo tôi ra khỏi vực sâu của tình yêu là tiếng đại bác của Cách mạng tháng Bảy! Là âm nhạc đã giúp tôi hồi sinh!”

“Còn cô ấy, cô ấy là người thuê nhà của tôi, là bạn bè, là người đồng hành trên con đường âm nhạc!”

“Tôi không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ lý do gì để bôi nhọ một nhạc sĩ thực thụ!”

“Dù trước thân phận quý tộc của bà, chúng tôi nhỏ bé như cát bụi, nhưng xin đừng quên rằng, kim tự tháp cũng được xây dựng từ những hạt cát.”

Caroline bị sốc khi lần đầu tiên thấy Liszt giận dữ đến thế. Những lời nói của anh như cơn bão quật mạnh vào tim cô. Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bản thân lại không được anh dịu dàng đối đãi.

“Chúng tôi không phải là đồ chơi, xin bà hãy tôn trọng tôi, và tôn trọng tất cả những người làm âm nhạc!”

“Ngay từ khoảnh khắc bà chấp nhận hôn nhân với người khác, bà đã tự tay đẩy tôi ra khỏi thế giới của mình rồi.”

“Xin bà hãy giống như vị tiểu thư quý tộc mà tôi từng biết — đừng tự hạ thấp chính mình, cũng đừng giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi nữa.”

“Bà cần bình tĩnh lại, tôi xin phép cáo lui trước.”

“Chúc bà hạnh phúc, phu nhân D’Artigaux.”

Nói xong, Liszt mở cửa bước ra ngoài. Ngay lúc đó, anh chợt nhận ra nỗi đau dai dẳng trong lòng mình bấy lâu nay đã hoàn toàn biến mất —

Người con gái từng là mối tình đầu của anh, nay sau khi kết hôn vẫn muốn duy trì mối quan hệ như trước kia sao? Cô ấy nghĩ anh là gì chứ?

Cánh cửa này vừa mở ra, cũng là lúc anh hoàn toàn khép lại quá khứ. Những ngọt ngào và tiếc nuối đều đã sang trang, những tủi hờn và day dứt cũng đã hóa thành động lực để anh tiếp tục con đường phía trước.

   

Bất ngờ thay, nút thắt trong lòng anh lại được gỡ bỏ vào hôm nay. Liszt cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết — hãy cho anh một cây đàn dương cầm, anh có thể chơi suốt ngày đêm mà không biết mệt.

Nhìn bóng lưng dứt khoát của Liszt, nước mắt Caroline trào dâng. Có lẽ, cô đã sai rồi. Cô không nên ôm mộng rằng sau khi kết hôn vẫn có thể giữ nguyên vẹn tình yêu của anh. Giờ đây, ngay cả hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng về cô trong lòng anh cũng không còn nữa.

Trên ống tay áo màu xanh lục thẫm của chiếc váy lộng lẫy, những vết nước mắt dần dần hiện rõ. Caroline bỗng bật cười.

“Franz à, Franz, anh không nhận ra sao? Khi nhắc đến cô ấy, anh dịu dàng và hạnh phúc đến nhường nào. Anh có biết chưa từng có người phụ nữ nào được anh bảo vệ đến vậy không?”

“Đây không phải là tình bạn. Cô ấy không chỉ là người bạn đồng hành của anh.”

“Đây chính là tình yêu, Franz. Anh đã yêu cô ấy rồi.”

“Haha, nhưng tôi sẽ không nói ra đâu, mãi mãi sẽ không nói cho anh biết!”

Gió từ cửa sổ thổi vào, dập tắt ngọn nến trong phòng, cũng cuốn bay mối tình đầu trong sáng mà đẹp đẽ ấy.

Ở ngoài hành lang, Charoline đứng dựa vào bức tường, lo lắng xoay người, đầu ngón tay vô thức miết lên hoa văn tinh tế trên bức tường. Nhưng trái tim cô lại như những dây leo kia, không biết đã lan rộng đến nơi nào rồi.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Charoline, đi thôi.”

Người nghệ sĩ dương cầm tuấn tú lúc này trông như đã thoát khỏi những bóng tối u ám, trên gương mặt anh là một nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng như Apollo.

“Franz…”

Charoline khẽ gọi tên anh, bày tỏ sự lo lắng của mình.

Liszt nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng, đột nhiên rất phong nhã mà kéo tay Charoline khoác lên tay mình, cùng cô đi về phía đại sảnh. Cả quá trình diễn ra nhanh chóng và vô cùng lịch sự, không hề có chút mập mờ.

“?”

“Chúng ta đi tìm Delacroix,” Anh cúi xuống, ghé sát nói với cô, “Trời cũng không còn sớm, chúng ta nên cáo từ rồi.”

Cảnh tượng này rơi vào mắt Caroline lại càng khiến cô đau lòng hơn. Nhìn bóng lưng đầy thân mật ấy, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

“Liszt, tôi sẽ không bao giờ chúc phúc cho anh.”

Cô ấy thì thầm: “Mãi mãi, mãi mãi sẽ không chúc phúc cho anh!”

Người phụ nữ trong bộ váy xanh lục đậm quay người, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, thẳng lưng, tà váy bồng bềnh trải rộng như một đóa hoa nở rộ, duyên dáng bước đi theo hướng ngược lại với người nghệ sĩ dương cầm.

Chỉ có một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, rơi trên tấm thảm Ba Tư tinh xảo dưới chân rồi tan biến không dấu vết.

Chuyến đi đến salon hôm nay bắt đầu tùy hứng, kết thúc cũng thật ngẫu nhiên.

Khi Liszt dẫn Charoline đi tìm Delacroix để thông báo rằng họ sắp rời đi, anh bị họa sĩ trêu chọc rằng “quay đầu là bờ” và rằng đây là lần anh tham gia salon ngắn nhất từ trước đến nay.

Delacroix hào phóng đưa cỗ xe ngựa của mình cho Liszt, nói rằng tối nay anh ta sẽ đi nhờ xe của Ingres vì điều đó thú vị hơn so với đồng hành cùng một nghệ sĩ dương cầm, bảo họ yên tâm ra về.

Nhưng chẳng mấy chốc, nhà thơ Musset – kẻ đã uống quá chén – lại buông lời mỉa mai rằng những người có phong cách nghệ thuật khác biệt mà đi chung một cỗ xe chẳng khác nào một sự nghẹt thở. Điều này lập tức châm ngòi cho một trận tranh luận ồn ào giữa hai người, kéo dài đến hàng chục lượt qua lại.

Cuối cùng, sự việc kết thúc trong một cảnh tượng hiếm thấy: Ingres kéo Delacroix, Hugo kéo Musset, còn những người trong giới văn nghệ đang ngồi quanh bàn thì vừa hóng hớt vừa hò reo đầy phấn khích.

Charoline há hốc mồm kinh ngạc.

Thì ra những bậc vĩ nhân cũng có cách giao lưu “bình dân” đến thế sao?

Ngồi trong xe ngựa, cô vẫn còn mải suy ngẫm về khung cảnh náo nhiệt trước khi rời đi.

Liszt đã giới thiệu cô với những người bạn của anh, nhưng vì cuộc tranh cãi giữa họa sĩ và nhà thơ mà cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở việc trao đổi tên tuổi. Dù vậy, đối với một nghệ sĩ vĩ cầm như cô, thế cũng đã đủ để thấy mãn nguyện.

Xe ngựa dừng lại, nhưng nhìn quanh, vẫn chưa đến nhà.

“Franz?” Cô nghi hoặc nhìn anh.

“Đi dạo cùng tôi một lát nhé.” Anh dịu dàng đề nghị.

Bước chân lên nền tuyết mềm mại, Charoline rùng mình vì lạnh. Chiếc áo khoác màu xanh lam sẫm mà cô đang mặc không đủ giữ ấm cho bộ váy nhẹ nhàng này.

Nhưng may thay, đây là Paris. Sau một lúc thích nghi, cô cũng không thấy lạnh lắm nữa.

Chưa kịp chỉnh trang lại trang phục, chiếc áo khoác trên người cô đã bị lấy đi, thay vào đó là một tấm áo lông ấm áp, bọc chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô.

Là áo choàng của Liszt.

Chiếc áo khoác vốn thuộc về anh đã trở lại với chủ nhân của nó, nhưng người đàn ông cao lớn như anh giờ chỉ có thể khoác nó tạm bợ trên vai.

“Mặc vào, đừng để bị lạnh.”

Anh dặn dò.

“Franz, cúi đầu xuống một chút.”

Cô ra lệnh.

Người nghệ sĩ dương cầm làm theo, cúi thấp xuống trước mặt người nghệ sĩ vĩ cầm.

Chiếc khăn quàng cổ thêu hoa mộc lan được cô nhẹ nhàng quấn quanh cổ anh.

“Anh cũng đừng để bị lạnh.”

“… Ừ.”

Họ lặng lẽ bước đi trong tuyết, chỉ đơn giản là ở bên nhau, không ai lên tiếng.

“Charoline.”

“Franz.”

Nhưng rồi, như có sự ăn ý vô hình, cả hai cùng cất tiếng gọi nhau.

“Anh nói trước đi.”

Cô ân cần nhường lời cho anh.

“Charoline, cô có sẵn lòng lắng nghe trọn vẹn câu chuyện quá khứ của tôi không?”

“Chỉ cần anh cần, Franz, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng lắng nghe.”

Trong khung cảnh tuyết rơi cuối năm, Charoline lắng nghe Liszt kể về những đau khổ giằng xé giữa mối tình đầu và lòng tự tôn của một chàng trai thuần khiết.

“Vậy nên, vì một mối tình thất bại mà anh không hề có lỗi, anh đã để bản thân sa vào bệnh tật và dằn vặt suốt hơn hai năm trời ư?”

Charoline không khỏi cảm thán trước sự mong manh trong tâm hồn thiên tài dương cầm.

“Ờ… thật ra nếu không phải vì tối nay, tôi nghĩ mình có thể còn bận tâm lâu hơn nữa.” Liszt cảm thấy trọng tâm cuộc trò chuyện hình như đã lệch hướng, “Nhưng giờ thì tốt rồi, trái tim tôi lại thuộc về chính tôi, nó tự do rồi.”

“Như vậy là không được! Franz, anh không thể học tập Beethoven một chút sao?”

Charoline quyết định truyền bá tư tưởng cho Liszt.

“Khoan đã, chuyện này có liên quan gì đến Beethoven chứ?”

Liszt bị tư duy nhảy cóc của cô làm cho rối trí.

“Anh biết bản ‘Für Elise’ không?”

“Biết.”

“Bản nhạc này được Beethoven dành tặng cho một người tình của ông ấy. Nhưng vì cô gái đó chơi đàn không giỏi lắm, Beethoven liền viết một bản nhạc đơn giản để cô ấy cũng có thể hạnh phúc chơi được.”

“…”

“Thế nhưng, cô gái đó lại thay lòng đổi dạ! Nhưng anh xem, Beethoven thông minh biết bao, ông ấy không tự dày vò bản thân. Ông ấy liền viết nửa sau của bản nhạc với độ khó vượt xa khả năng của cô gái đó, rồi hào phóng tặng cho cô ấy.”

“…”

“Cô gái ấy vừa vui vừa khổ sở, Beethoven vừa xả được cơn giận, thế chẳng phải rất tuyệt sao! Tình huống tương tự cũng xuất hiện trong ‘Sonata ánh trăng’ đấy!”

“…”

“Vậy nên, Franz, từ giờ đừng tự làm khổ mình nữa.” Charoline nở nụ cười rực rỡ với anh. “Ai khiến anh buồn, thì hãy viết tặng người đó một bản nhạc thật khó! Vừa rộng lượng lại vừa thỏa mãn chính mình, chẳng phải rất hay sao?”

Liszt sững sờ trước đề xuất của Charoline, nhưng sự bảo vệ vụng về mà chân thành ấy khiến trái tim anh ấm áp đến mức như sắp bốc cháy.

“Franz, anh phải biết rằng, anh xứng đáng được trân trọng theo cách tốt đẹp nhất trên thế gian này.”

Lời nói của nghệ sĩ vĩ cầm khiến ánh mắt của người nghệ sĩ dương cầm co rút lại, một cảm xúc không thể gọi tên mạnh mẽ đánh vào trái tim anh, lan tỏa khắp cơ thể.

Hình ảnh những khoảnh khắc bên cô thoáng hiện lên trong tâm trí anh, những giai điệu từng bị lãng quên dường như sắp được nhớ lại, cho đến khi bức bản nhạc cô cố tình giấu đi bất chợt hiện lên trước mắt anh.

Hơi thở của anh chợt trở nên nặng nề. Anh sắp nhìn thấy rõ ràng những nốt nhạc rực rỡ ấy—

“Franz, chúc mừng năm mới.”

Giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, cắt ngang tất cả.

Liszt quay đầu lại, thấy Charoline đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn anh.

Dưới chân là lớp tuyết trắng mềm mại, vốn chỉ lấp lánh một chút ánh sáng trong đêm tối, nhưng anh lại dường như nhìn thấy vầng trăng sáng nhất của một đêm hè.

Lời chúc phúc dịu dàng như một bông tuyết rơi xuống, tan vào màn đêm yên tĩnh.

“… Gì cơ?”

Anh nghe thấy tiếng gọi của cô, nhưng vì bản nhạc vừa lóe lên trong tâm trí nên không nghe rõ.

“Franz! Chúc! Mừng! Năm! Mới!”

Cô lớn tiếng gọi tên anh, từng chữ một truyền đạt lời chúc phúc.

Tiếng chuông năm mới từ tháp chuông xa xa vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.

Bản nhạc khó khăn lắm mới nhớ ra vẫn chưa kịp biến thành giai điệu trong đầu, trong khoảnh khắc đã hóa thành khói bụi bay tản mát. Anh lại một lần nữa quên sạch những nốt nhạc đó.

Liszt mãi mãi không thể biết rằng mình vừa bỏ lỡ điều gì.

Lúc này, anh chỉ muốn truyền tải cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng đến cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm đứng không xa.

Anh đứng trong tuyết, dùng giọng nói dịu dàng nhất để chúc cô —

“Chúc mừng năm mới, Charoline.”

     
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.