Tốt xấu gì cũng có hai lần tiếp xúc môi lưỡi với nhau, Lục Du đối với giọng nói này quá quen thuộc rồi.
Thẩm Kỳ Niên đứng ở phía sau Lục Du, đưa tay che khuất ánh mắt của cậu.
“Bọn họ không phải là người.” Lục Du bị che mắt không nhìn thấy được tình huống bên kia nên càng cảm thấy cấp bách.
“Tôi biết.” Thẩm Kỳ Niên dừng một chút sau đó bổ sung: “Tôi cũng không phải.”
Lục Du im lặng, lúc hồi hồn liền muốn kéo bàn tay đang ngăn ánh mắt của mình xuống.
Thẩm Kỳ Niên lập tức ngăn động tác của cậu: “Tôi giúp cậu che mắt thì bọn họ sẽ không nhìn thấy cậu nữa.”
Tay Lục Du lập tức chần chờ một chút, chung quy vẫn là không dám lập tức kéo bàn tay kia xuống.
Tuy chỉ mới gặp ba lần, nhưng Lục Du có một chút tín nhiệm khó hiểu đối với Thẩm Kỳ Niên.
“Tôi muốn vào nhà.”
Trái tim Lục Du còn đang nảy thình thịch kinh hoàng nhưng dĩ nhiên là vẫn có thể khống chế tâm tình của chính mình.
“Bây giờ chưa được, phải chờ bọn họ rời đi đã, bọn họ không phải luôn ở nơi này.”
Thẩm Kỳ Niên đứng phía sau Lục Du, hai tay che đôi mắt của Lục Du, lồng ngực hắn dán vào sau lưng Lục Du, thoạt nhìn vô cùng thân mật khăng khít.
Rõ ràng là quỷ không phải thực thể nhưng lại có thể chạm vào người mình.
Một người con trai dán gần mình như vậy, Lục Du cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cậu thanh thanh cổ họng, nhỏ giọng hỏi: “Những cái đó là gì vậy?”
“Bọn họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhung-ngay-lao-cong-minh-hon-bat-toi-dao-mo/1219576/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.