Cô cái gọi là lý do, bất quá là không yên lòng Lục Ngạn Diễm thôi.
Cô âm thầm cười nhạo chính mình không biết cố gắng.
Cô vừa nghĩ, vừa cúi người cởi giày, đi dép vào.
Vết thương trên người còn đau khiến cô không đi nhanh được.
Kéo nhẹ tay áo, trên tay vết bầm lớn lộ ra… ngay lập tức cảnh tượng trong toilet khách sạn lại hiện ra như khúc phim chiếu trong đầu cô. Mày liễu không tự chủ cau chặt lại, sống tới 30 tuổi, cô chưa từng bị nhục nhã đến như vậy.
Lục Ngạn Diễm ơi Lục Ngạn Diễm, sao anh có thể khốn khiếp đến vậy?
Cô lê từng bước lên cầu thang, khi đi ngang qua phòng Lục Ngạn Diễm, cô không kìm được mà dừng bước. Tuy rằng cô biết khả năng hắn ở nhà là không cao, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhìn vào phòng.
Ngoài dự đoán, cửa phòng ngủ hắn lại khép hờ.
Cô trong lòng vừa động, chẳng lẽ, hắn đã… đã trở lại?
Trong lòng cô không ngừng tự nhắc nhở bản thân, không nên quay đầu lại mà nên về phòng mình đi ngủ. Nhưng sau cùng, cô vẫn không chiến thắng được bản thân mình, cô chính là không có tiền đồ như vậy, làm sao bây giờ?!
Cô đẩy cửa phòng, lặng lẽ thăm dò lướt ánh mắt qua giường hắn. Quả nhiên, Lục Ngạn Diễm đang nằm đó, quần áo và giày đều chưa thay.
Hắn nằm quay lưng về phía cô nên Lục Dung Nhan không đoán được hắn thức hay ngủ, càng không thể biết được vết thương đã xử lý chưa. Mà đây, chính là điều mà cô quan tâm nhất.
Do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-hon-tinh/1936212/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.