Trước mặt nhiều người lớn như vậy, Chúc Phồn Tinh được dạy dỗ tử tế không thể quay đầu bỏ đi.
Phương án hoàn toàn bị đảo lộn. Cô nghĩ, dù bây giờ có đi cũng vô ích, sau đó vẫn phải giải quyết vấn đề, đã đến rồi, chi bằng tùy cơ ứng biến. Mục đích của cô rất rõ ràng, tình huống trước mắt nói không chừng lại có lợi cho cô.
Cô bị Dương Phong kéo vào phòng riêng, nhanh chóng nhìn rõ những người ngồi quanh bàn tròn. Người ngồi ở vị trí chủ tọa là một cặp vợ chồng già tóc bạc trắng, bên trái họ là một cặp vợ chồng trung niên ngoài năm mươi, bên phải là một cặp vợ chồng trẻ, còn dắt theo một đứa bé khoảng một tuổi, đang được một người dì bế trong lòng.
Cộng thêm Dương Phong, tổng cộng chín người.
Nếu cộng thêm Chúc Phồn Tinh thì vừa đủ một bàn mười người.
Trần Niệm An và Chúc Mãn Thương là hai người thừa ra.
Ghế vẫn chưa được mang đến, sắc mặt Dương Phong hơi mất tự nhiên: “Bé à, xin lỗi vì không nói trước với em. Hôm nay là giao thừa, người nhà anh vừa từ thành phố Ôn đến lúc chiều, muốn cùng anh đón năm mới. Họ biết anh hẹn em ăn cơm, nên nói muốn gặp em, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Chúc Phồn Tinh nói: “Đàn anh, vì mọi người có bữa tiệc gia đình nên em sẽ không làm phiền nữa. Mọi người cứ từ từ dùng bữa, chúng em đi trước đây.”
Là cô cố tình nói như vậy, vì biết Dương Phong nhất định sẽ ngăn cô lại, quả nhiên…
“Ê, đừng! Đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-phon-tinh-ham-yen/2838565/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.