"Ta sợ đánh rắn động cỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của nàng bị xé nát."
"Sau này ta tìm rất nhiều tú nương, bọn họ nói đường kim mũi chỉ trên váy quá đặc biệt, dù có khâu lại cũng không thể giống y hệt ban đầu."
"Đương nhiên rồi!"
Ta kiêu hãnh ngẩng cao đầu, tự hào nói: "Đó là áo cưới chính tay ta thêu, cả đời này ta chỉ thêu duy nhất một lần."
"Vậy còn vàng bạc trang sức của ta thì sao?"
Ta không chịu bỏ qua: "Chúng hẳn có thể mua lại được chứ!"
Trần Bình gật đầu rồi lại lắc đầu.
"Ý gì đây?!" Ta gào lên, "Giờ đã làm quan phát lắm tài rồi, tiêu tiền cho lão bà đã c.h.ế.t mà cũng luyến tiếc sao?!"
"Không phải! Không phải như vậy!"
"Ta đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, thứ không mua được, ta liền dựa theo ký ức vẽ bản thảo, nhờ thợ rèn chế tác lại."
Ta nghi hoặc hỏi: "Vậy vì sao không đưa cho ta?"
"Ta chỉ là sợ…" Trần Bình nghẹn ngào, "Sợ!"
Hắn đột nhiên ngước mặt lên, nước mắt giàn giụa không cách nào che giấu nỗi tuyệt vọng.
"Sợ nàng có đủ mọi thứ rồi, sẽ thật sự không cần ta nữa!"
"Như vậy, dù chỉ vì tiền, nàng cũng sẽ trở về nhìn ta một lần."
"Chàng cũng thông minh thật đấy!"
Ta cười mắng hắn một câu nhưng không nhịn được mà mắt cũng đỏ hoe.
"Giờ gặp cũng đã gặp rồi," ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Bình, chậm rãi kéo mũi tên ra ngoài, "Cuối cùng cũng nên từ biệt thôi."
Trần Bình ra sức muốn giằng khỏi tay ta. Hắn hoảng hốt cầu xin: "A Niệm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-tuong-binh-tham-moc/1870997/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.