26.
Đến ngày thứ bảy, Triệu Văn Chương rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
Hắn vốn định tốc chiến tốc thắng, nhưng giờ đã giằng co nhiều ngày, chưa bàn đến thương vong nặng nề, chỉ riêng lương thảo cũng đã cạn kiệt. Huống hồ, nếu Trần Bình kéo quân đến, thứ chờ hắn chỉ có con đường tự chuốc lấy diệt vong. Bất đắc dĩ, Triệu Văn Chương đành hạ lệnh rút quân.
Lúc hắn rời đi, ánh dương rực rỡ, từng tia sáng chói lọi phơi bày bộ dạng xám xịt chật vật của bọn chúng, khiến người ta không nhịn được mà bật cười. Ta đứng trên tường thành, giơ tay vẫy vẫy, bộ dáng như tiếc nuối không nỡ, cất giọng trêu chọc: "Khách quan, lần sau nhớ lại ghé chơi nhé!"
Chỉ thoáng chốc, tiếng cười vang dội khắp thành, khiến Triệu Văn Chương tức giận đến mức như ngồi trên đống lửa. Thân hình hắn cứng đờ, bàn tay siết chặt dây cương đến trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi quát lên:
"Thường Niệm, sớm muộn gì ta cũng róc xương lột da ngươi!"
Ta khẽ hừ lạnh, nhướng mày đáp trả: "Chuyện sau này, ai có thể nói chắc được?"
"Biết đâu," ta nhìn hắn đầy khinh miệt, "Người thu dọn tàn cục cho ngươi, lại chính là ta thì sao?"
"Ngươi nói xem, đến lúc đó cái đầu của ngươi…" Ta chạm nhẹ lên môi, ra vẻ trầm tư, "Ta nên cho chó ăn, hay cho lợn ăn đây?"
Sắc mặt Triệu Văn Chương đanh lại, giận dữ quát: "Thường Niệm, cứ chờ xem!"
Dứt lời, hắn vung roi thúc ngựa, vội vã rời đi. Ta cười lạnh, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng trên tường thành. Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-tuong-binh-tham-moc/1871005/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.