Ta đứng dậy, định tìm đứa nhỏ để trả kẹo lại, nhưng lại phát hiện xung quanh đã chật kín người. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt chất chứa bao thiện ý sáng rõ. Rồi bỗng nhiên, có người cầm lên một quả dưa mật thơm lừng, có người bưng đến một chiếc bánh nướng nóng hổi, có người còn xách cả một con gà trống béo mập…
Mọi người đều dùng cách của riêng mình để dỗ dành ta, mong ta đừng rơi lệ. Chỉ trong chớp mắt, chiếc bàn gỗ nhỏ đã bị chất đầy. Cuối cùng, một bát hoành thánh bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt ta.
Là trượng phu của ta đưa đến.
Trần Bình đưa bát hoành thánh mới cho ta, rồi thuận tay lấy bát hoành thánh đã nguội trên bàn về phía mình. Hắn ăn rất nhanh, vừa ăn vừa cười nói, giọng điệu vẫn hệt như mọi ngày mà khen tay nghề của quán vô cùng tốt.
Ăn xong, hắn bỗng ngẩng đầu, trầm tư nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ta chính là thích nàng đấy."
Hắn gãi gãi đầu, nhìn ta cười ngốc nghếch.
"Chỉ muốn đối tốt với nàng cả đời này thôi!"
21.
Ta và Trần Bình đã trải qua bảy năm yên bình tại An Dương. Bàn tính trong tay ta ngày càng thành thạo, mỗi tháng đều có thể dành dụm thêm một ít ngân lượng để cứu trợ bách tính trong thành. Đôi khi, ta cũng rời cung đi xem xét tình hình.
Nhìn đứa trẻ mũm mĩm ngày xưa nay đã lớn lên duyên dáng thướt tha, ta không khỏi cân nhắc trong lòng. Chờ đến ngày nàng xuất giá, ta nên tặng nàng một cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-tuong-binh-tham-moc/1871011/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.