Trước mặt, sát thủ áo đen tay cầm trường cung, từng bước ép sát. Sau lưng là dòng sông lững lờ chảy xiết. Giữa sự đối đầu trong im lặng, ánh mắt kẻ áo đen chợt lóe sáng. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn giương cung nhắm thẳng vào ta, động tác nhanh đến mức không kịp trở tay.
Nhìn mũi tên xé gió lao tới, ta biết không thể né tránh, chỉ khẽ nhếch môi.
Hừ! Quả nhiên, Cao Giai Di đã gấp đến mức không chờ nổi nữa rồi!
"A Niệm!"
Trong cơn nguy cấp, Trần Bình chắn trước người ta, đón lấy mũi tên ấy.
Hắn muốn nói không sao, muốn an ủi ta. Nhưng chưa kịp thốt ra, thân thể hắn đã nặng trĩu gục xuống, ta không đỡ nổi. Hai người cùng rơi xuống vách núi, lao vào dòng nước chảy xiết. Do va chạm quá mạnh, Trần Bình hôn mê bất tỉnh.
Thấy hắn sắp bị dòng nước cuốn đi, ta không còn tâm trí nhặt lại chiếc ô giấy dầu. Ta dốc hết sức lực bơi về phía hắn. Dùng toàn bộ sức lực còn lại, ta mới kéo được hắn lên bờ.
"Trần Bình! Trần Bình..."
Ta ra sức vỗ vào mặt hắn. Thấy hắn không có phản ứng, lòng ta chấn động, vội vàng đưa tay dò hơi thở dưới mũi hắn. Cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt, ta mới nhẹ nhõm đôi phần. Lo sợ đám người kia đuổi theo, ta không dám trì hoãn.
Cõng lấy Trần Bình, ta lảo đảo đi trên đường núi. Hắn vóc dáng cao lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ đè bẹp hai ta. Huống hồ còn cõng hắn trên lưng. Chẳng mấy chốc, ta đã mệt đến thở hổn hển. Liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-tuong-binh-tham-moc/1871057/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.