Ta bị bắt vào buổi sớm, đến đêm đã bị đưa đến phủ Ung vương để hầu hạ Trần Bình.
Ta hỏi hắn: "Công chúa đâu? Không phải nói hai người vẫn luôn như hình với bóng sao?"
Trần Bình bực bội ném mạnh bút xuống bàn, lạnh lùng đáp: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!"
"Nhớ rõ thân phận của ngươi, chớ có vượt quá bổn phận!"
"Bổn vương đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi!"
Ta thuận tay cầm nghiên mực trên bàn, định đập thẳng lên đầu hắn.
"Công chúa giá đáo—!"
Tiếng truyền báo ngoài điện vang lên, thành công giúp Trần Bình giữ lại cái đầu.
Ta vội đặt nghiên mực xuống, chỉnh lại mái tóc, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn về phía công chúa điện hạ trong truyền thuyết, người vì Trần Bình mà si mê đến cuồng dại.
Công chúa quả nhiên là người được nuôi dưỡng trong nhung lụa, dịu dàng như một áng mây, nhìn thôi cũng khiến người ta không đành lòng làm tổn thương.
Nàng ta trước tiên nhẹ nhàng cúi người, hành lễ vấn an Trần Bình.
Ngay sau đó, ánh mắt khẽ dịch chuyển ra phía sau. Trong mắt nàng ta thoáng qua một tia do dự, chậm rãi mở miệng: "Đây chính là… Ung vương hậu?"
Trần Bình lập tức phản bác: "Vương hậu gì chứ, chẳng qua chỉ là một tội nhân bỏ thành mà chạy thôi!"
Cao Gia Di lại nhìn ta thêm mấy lần, vẻ mặt mang theo sự không chắc chắn, nụ cười cũng có phần gượng gạo.
"Nếu đã là tỷ tỷ, vương thượng lại càng không nên đối xử như vậy mới phải."
"Dù rằng…" Nàng ta đảo mắt, giọng điệu mềm mỏng, "khi xưa tỷ tỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/niem-niem-tuong-binh-tham-moc/1871059/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.