Tiểu hồ ly đáng yêu như thế lại là yêu quái? Nàng đứng gần như vậy, còn không có cảm giác được nửa điểm yêu khí kia. Nhưng con hồ ly này nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra nụ cười tự giễu.
Không sai, thật sự là tự giễu. Nàng chưa từng nghĩ tới ánh mắt một con dã thú cũng có thể lộ ra tình cảm nhân cách hóa như vậy.
Chẳng qua một câu nói tiếp theo Trường Thiên ở bên tai nàng, khiến nàng hiểu ra.
Aha, hóa ra là hắn!
Trường Thiên mang ý cười, trong miệng thốt ra hai chữ: “Mịch La!”
Tiểu hồ ly này lại là hậu duệ của vị Đồ Sơn không ai bì nổi kia, Nhị công tử Mịch La phong tư vô song của Phủ Phụng Thiên! Khó trách nó thấy mình liền kinh ngạc như vậy.
Nàng có phải là nên tiếp tục sự nghiệp to lớn mà hồi trước ở trên ghềnh bãi sông nhỏ còn không có hoàn thành, đem hắn bắt vào Thần Ma ngục làm phân bón cho Tức Nhưỡng hay không? Lần trước, bị đám người nữ yêu Đát Tử ngăn trở rồi, nàng không thể đem Mịch La trúng độc tố cá nóc thu vào trong Thần Ma Ngục, kết quả bị hắn đoán được thân phận của mình, phía sau lại để cho Đát Tử tới trêu nàng, còn muốn bắt nàng về Phủ Phụng Thiên.
Có thể nói, hiện tại nàng đêm ngủ không yên, cơm ăn không ngon, cũng bởi vì hắn tạo thành áp lực vô hình. Hừ hừ, mối thù giữa nàng và hắn, đã kết lớn rồi.
Hiện tại ông trời có mắt, mặc kệ là người nào đả thương hắn, tóm lại để cho hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2154890/quyen-5-chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.