🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc hai người ở một bên nói chuyện phiếm, bên kia Nghiêm Trạch Thừa và người gien xứng đôi của Bạch Kính Đình cũng nói chuyện xong.

Hai người bọn họ cùng nhau đi về phía Từ Bảo Bảo. Cũng không biết bọn họ nói gì, dù sao thì sau đó người gien xứng đôi của Bạch Kính Đình cũng không trào phúng Nghiêm Trạch Thừa nữa, hai người thoạt nhìn quả thật như bạn bè vậy. Nghiêm Trạch Thừa nói: “Bảo Bảo, giới thiệu một chút, đây là trung tướng trong quân bộ, Tông Ý.” Nói xong, lại giới thiệu Từ Bảo Bảo, “Đây là người yêu của tôi, Từ Bảo Bảo.”

“Tên của cậu rất có ý tứ.” Trên mặt Tông Ý mang theo một tia mỉm cười thản nhiên, anh nói xong, vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay Từ Bảo Bảo một lát.

Cùng lúc đó, Từ Bảo Bảo có chút tò mò nhìn Tông Ý.

Trong thế giới tương lai, nhân loại già chậm hơn, tuổi thọ của một người bình thường khoảng 150 tuổi. Mà Tông Ý thoạt nhìn hẳn là 30, 40 tuổi. Nếu trên Trái Đất, Tông Ý chính là cái loại soái đại thúc. Lúc này, soái đại thúc đi tới bên cạnh Bạch Kính Đình, nắm lấy cằm Bạch Kính Đình, cúi đầu, không coi ai ra gì trực tiếp hôn lên.

Còn là hôn dài kiểu Pháp.

Bạch Kính Đình hơi nhíu mày, thoạt nhìn tựa hồ cũng không phải rất muốn phối hợp, nhưng mà vì có người nên cậu ta cũng không đẩy Tông Ý ra.

Lúc Tông Ý rốt cuộc buông Bạch Kính Đình ra, Từ Bảo Bảo đứng ở bên cạnh đều xấu hổ đến sắp chết. Chẳng qua, sau khi tuổi lớn hơn, da mặt nói chung cũng dày hơn một chút, anh ta liếm môi, lộ ra một nụ cười thật to. Sau đó lại gần, nói một câu bên tai Bạch Kính Đình, những lời này Từ Bảo Bảo ngược lại lại nghe được.

“Bảo bối, em thật ngọt… Lần sau không chơi dã chiến nữa, em đừng giận anh.”

Từ Bảo Bảo nháy mắt cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi…

Bạch Kính Đình có vẻ cũng không thích thái độ nói chuyện như vậy của Tông Ý, cậu ta lại một lần nữa nhíu mày, nhưng nghĩ tới điều gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cậu ta nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, hai người đó không coi ai ra gì nói chuyện một lúc – phần lớn đều là Tông Ý nói, Bạch Kính Đình nghe – sau đó nói tạm biệt với Nghiêm Trạch Thừa và Từ Bảo Bảo, đi.

Từ Bảo Bảo thấy người đi xa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu quay đầu hỏi: “Hai người lúc trước nói gì đó? Anh ta không uy hiếp anh chứ?”

“Không có.” Nghiêm Trạch Thừa nói xong, vươn tay cầm chặt tay Từ Bảo Bảo, ma sát một chút mặt trên tay, giống như muốn lau hết tất cả dấu vết mà Tông Ý để lại lúc trước.

Từ Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Thật ngại. Nếu không phải tại em cố ý muốn đi qua…”

“Chuyện này không sao. Em không cần giải thích.” Nghiêm Trạch Thừa nói, khóe miệng hơi cong lên.

Từ Bảo Bảo đáp một tiếng tiếng, sau đó nói: “Nếu lần sau… lại có tình huống như vậy, anh cứ trực tiếp nói cho em đi. Gien của em tương đối thấp, đôi khi những thứ anh nghe rõ thì em lại không nghe rõ lắm.”

Thấy biểu tình nghiêm túc chăm chú của Từ Bảo Bảo, khóe miệng của Nghiêm Trạch Thừa cong một chút, sau đó lại gần, hôn bẹp một cái trên mặt Từ Bảo Bảo.

Sau đó hai người đi đến lớp học sau này của Từ Bảo Bảo nhìn, rồi lại đi dạo một vòng xung quanh, cuối cùng mới đi tới mục đích cuối cùng – căng-tin. Từ Bảo Bảo dọc đường đi đều rất vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến về sau học tập ở ngôi trường này, cậu liền có chút hưng phấn. Hai người vừa đi vừa nói, thoạt nhìn rất thân mật khăng khít.

Mà đối lập rõ ràng với bọn họ chính là Bạch Kính Đình và Tông Ý cách đó không xa.

Khi Từ Bảo Bảo và Nghiêm Trạch Thừa đi được nửa đường thì gặp hai người Tông Ý.

Sau khi biết được bọn họ cũng muốn đi ăn, Từ Bảo Bảo liền đề nghị cùng đi.

Tuy rằng Tông Ý và Nghiêm Trạch Thừa thoạt nhìn đều chẳng vui vẻ mấy, nhưng thấy sau khi Từ Bảo Bảo đề nghị, Bạch Kính Đình lập tức đi đến bên cạnh Từ Bảo Bảo, hai người đều bộ dáng bừng bừng hưng trí, cũng chẳng nói gì nữa, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đuổi theo.

Từ Bảo Bảo cũng rất thích Bạch Kính Đình, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là… Bạch Kính Đình rất xinh đẹp. Hơn nữa hai người vừa nói chuyện với nhau, lúc này lại gặp, mục đích cũng giống nhau, tự nhiên thấy đi cùng nhau là bình thường.

Huống hồ, Từ Bảo Bảo sắc bén phát hiện, Bạch Kính Đình cũng có vẻ không giống như là muốn ở một mình với cái người tên là Tông Ý kia…

Trước khi bốn người bọn họ cùng nhau đi tới căng-tin, lúc vừa mới gặp được nhau, khoảng cách giữa Tông Ý và Bạch Kính Đình rất xa, nếu không phải biết lúc trước bọn họ đã làm loại chuyện thân mật như vậy, Từ Bảo Bảo còn cho rằng hai người căn bản không quen biết nhau, hoặc là bạn bè không quá thân.

Chính Bạch Kính Đình cũng không che dấu chút nào điểm này, sắc mặt đối với Tông Ý càng không hòa nhã.

Từ Bảo Bảo tuy rằng cảm thấy siêu tò mò, nhưng xét thấy đây là việc riêng của người khác, cho nên cũng không hỏi. Chỉ là yên lặng bắt đầu dò xét xem căng-tin của trường quân đội đế quốc có gì ăn ngon.

Cuối cùng…

Từ Bảo Bảo thật sự muốn bỏ cuộc nửa đường. Cậu đưa những thông tin mình tra được cho Bạch Kính Đình xem, sau đó yên lặng nói: “Người nơi này đều nói căng-tin của trường quân đội ngoại trừ dịch dinh dưỡng, những thứ còn lại đều thật sự rất khó ăn…”

Bạch Kính Đình: “…”

Bạch Kính Đình nghiêng đầu một chút, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tông Ý, cậu ta suy nghĩ một chút, nói với Từ Bảo Bảo: “Không sao. Trước tiên biết đồ ăn khó ăn đến mức nào cũng được. Huống hồ chúng ta cũng đã đến nơi này, nói chung không thể về nhà ngay lúc này.” Từ Bảo Bảo nháy mắt mấy cái, lộ ra một nụ cười lớn, sau đó liền kéo Bạch Kính Đình cùng đi.

Lúc ăn cơm, Tông Ý và Bạch Kính Đình ngồi cạnh nhau, anh ta lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, đến gần bên tai Bạch Kính Đình, nhỏ tiếng nói: “Anh thấy em rất vui vẻ.”

Bạch Kính Đình hơi dừng tay, một câu cũng không nói.

Từ Bảo Bảo liếc Bạch Kính Đình và Tông Ý một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn thực đơn.

Thật ra lúc này nhìn xung quanh, căng-tin của học viện quân sự đế quốc cũng rất rộng. Chỗ này được chia làm hai nơi, một nơi giống như căng-tin của đại học bình thường trên Trái Đất, bên trong chỉ bán dịch dinh dưỡng. Bởi vì dịch dinh dưỡng tương đối nhanh gọn nhẹ, rất nhiều học sinh đều đến chỗ này mua. Một nơi khác thì thoạt nhìn như là nhà hàng cao cấp, tiền các món ăn rất cao nhưng tương ứng thì phục vụ cũng cực kỳ chu đáo.

Từ Bảo Bảo nhìn thấy mấy đồ ăn mình thích ăn, liền ấn chuông gọi người phục vụ.

Người phục vụ ở nơi này chính là người máy, còn có sinh viên làm ngoài giờ học, bởi vì trong trường quân đội đế quốc có rất nhiều người có tiền, cho nên số người đến nhà hàng này ăn cơm cũng không ít. Người phục vụ thoạt nhìn rất bận rộn.

Nhưng mà rất nhanh, cũng đã có người phục vụ đến trước mặt Từ Bảo Bảo.

“Xin hỏi ngài muốn gọi món gì?” Người phục vụ cười cực kỳ lớn, hơn nữa người kia cũng không phải là người máy, mà là một cô gái rất đáng yêu, vừa nhìn liền làm cho người khác có hảo cảm.

Từ Bảo Bảo gọi món, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa: “Giống em ấy.”

Bên kia, Tông Ý cùng Bạch Kính Đình lại có xung đột.

Bạch Kính Đình nhíu mày nói: “Tôi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, anh không có quyền quản mấy cái này.”

“Tại sao anh lại không có quyền quản? Anh là người gien xứng đôi của em. Nếu như em xảy ra chuyện gì, cuối cùng không phải là anh phải phụ trách sao?” Tông Ý không chút để ý nói xong, còn thay Bạch Kính Đình gọi món, nhưng mà hiển nhiên, những thứ Bạch Kính Đình thích ăn cũng không phải mấy thứ kia, cho nên cậu ta thoạt nhìn rất tức giận.

Cũng hoặc là do Bạch Kính Đình vẫn luôn cảm thấy Tông Ý quản quá nhiều.

Nhưng mà Bạch Kính Đình cũng biết, cậu ta không thể nào phản kháng được Tông Ý, cho nên rất nhanh, cậu ta đã thu lại cảm xúc của chính mình, khôi phục bộ dáng thản nhiên lúc trước.

Từ Bảo Bảo nhìn bọn họ, cảm thấy có chút xấu hổ.

Tông Ý hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của Từ Bảo Bảo, chỉ là cũng cau mày, lớn tiếng nói: “Chính em cũng biết anh làm vậy là vì tốt cho em. Tính tình muốn đùa giỡn cái gì, ngẫu nhiên một lần còn được, thế nhưng thời gian dài…”

Bạch Kính Đình lạnh lùng nhìn Tông Ý: “Thì sao? Anh muốn giết tôi như giết người yêu cũ của anh sao?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo cảm thấy nếu nói về người yêu, hai người đối diện hơi có chút giương cung bạt kiếm.

Tông Ý nghe được lời nói của Bạch Kính Đình, lộ ra một nụ cười tà khí, anh ta nắm lấy khuôn mặt của Bạch Kính Đình, híp mắt nói: “Anh cũng không chỉ có em là người gien xứng đôi, em thật sự cho rằng anh không dám sao? Anh cũng không phải chưa từng làm loại chuyện đó.”

Từ Bảo Bảo sợ đến ngây người.

Nghiêm Trạch Thừa cũng nghe được đối thoại của hai người đối diện, thấy bọn họ nói tới đây, không nhịn được nhíu mày một chút. Đối với anh, anh hoàn toàn không muốn cho Từ Bảo Bảo tiếp xúc với cái loại u ám này, cho nên anh vươn tay, kéo móng vuốt của Từ Bảo Bảo, ngân nga một đoạn nhạc Từ Bảo Bảo chưa bao giờ nghe qua, sau đó nói: “Em đừng nhìn bọn họ, nhìn anh nhiều vào.”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, nhưng mà cũng hiểu được chính mình cứ nhìn chằm chằm vào hai người đối diện cũng không tốt, nhất là khi đề tài hiện tại của bọn họ thật sự là… Vì thế Từ Bảo Bảo nghiêng đầu, kề tai thì thầm nói chuyện với Nghiêm Trạch Thừa.

Ngay trong lúc hai người đang bàn luận từ quà sinh nhật của Tần Mai đến vấn đề về sau Từ Bảo Bảo có chủ động nấu cơm hay không, trong phòng ăn xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp.

Cô gái kia trên người mặc một chiếc váy trắng, trên vai đeo một cái túi xách nhỏ màu xanh da trời, sau khi đi vào nhà hàng, lập tức hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người trong phòng. Cứ như có quạt máy đính kèm trên người cô, lúc đi trên đường, mái tóc phiêu dật bay rồi bay, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Mà nơi đẹp nhất của cô phỏng chừng chính là đôi mắt như có điện kia.

Từ Bảo Bảo chỉ là không nhịn được nhìn nhiều một chút đã bị Nghiêm Trạch Thừa mạnh mẽ xoay đầu cậu.

Từ Bảo Bảo: “… Anh làm gì vậy.”

Nghiêm Trạch Thừa đầy mặt nghiêm túc nói: “Không cho nhìn người khác. Em rốt cuộc đến lúc nào mới nấu cơm cho anh?”

Từ Bảo Bảo không còn lời gì để nói: “Em căn bản không biết nấu cơm được chưa?”

Nghe nói vậy, Nghiêm Trạch Thừa sửng sốt một chút, anh nhíu mày, muốn nói lúc đó trên tinh hệ N chính anh đã ngửi được mùi hương kia, thế nhưng nhìn mặt Từ Bảo Bảo, anh cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.

Từ Bảo Bảo kỳ thật cũng hơi thẹn với Nghiêm Trạch Thừa, dù sao hiện tại cậu ăn cũng từ Nghiêm Trạch Thừa, ở cũng từ Nghiêm Trạch Thừa, mà một bữa cơm cũng không nguyện ý nấu cho Nghiêm Trạch Thừa ăn. Cho nên sau khi cậu trả lời xong câu hỏi của Nghiêm Trạch Thừa có hơi hối hận. Cậu ngồi trên ghế sofa mềm mại của nhà hàng, chính mình nghĩ nghĩ, cảm thấy nhìn từ bất cứ phương diện nào cũng cần phải nấu cơm cho Nghiêm Trạch Thừa…

Mặc dù không thể dùng nguyên liệu nấu ăn ở bên trong không gian, Từ Bảo Bảo cũng có thể dùng nguyên liệu nấu ăn có sẵn trên thế giới này để làm.

Tuy rằng những món làm được khẳng định là rất khó ăn…

Vì thế Từ Bảo Bảo ngay lập tức quyết định chủ ý trong lòng, chờ về sau lúc rảnh lên mạng tra có những nguyên liệu nấu ăn nào có thể sử dụng trên thế giới này… Cũng không thể tái sinh cái tình huống cầm nguyên liệu nấu ăn có độc mà ăn như trước kia.

Mặc dù đồ ăn nấu được chắc chắc rất khó ăn.

Vì thế Từ Bảo Bảo lập tức quyết định chờ về sau khi nào rảnh sẽ lên mạng tra xem người ta sử dụng những nguyên liệu nấu ăn nào ở thế giới này… Cậu không muốn lại xảy ra chuyện dùng nguyên liệu có độc nấu ăn.

Cậu nhìn Nghiêm Trạch Thừa bên cạnh mặc dù biểu tình không thay đổi nhưng rõ ràng có thể cảm thấy được tâm trạng không được tốt, không nhịn được vươn tay, lắc lắc cánh tay của anh, nói: “Được rồi, về sau em sẽ tìm cơ hội học cách nấu ăn từ mẹ, sau đó nấu cơm cho anh, được chưa?”

Nghe nói vậy, Nghiêm Trạch Thừa mới cuối cùng hồi phục tinh thần.

Hai người vừa thảo luận xong, chỉ thấy cô gái mà lúc nãy Từ Bảo Bảo cảm thấy cực kỳ xinh đẹp đi về hướng bọn họ, cuỗi cùng đứng bên cạnh bọn họ.

Đối với mỹ nhân, Từ Bảo Bảo luôn luôn vẫn rất thưởng thức, cho nên cậu lập tức không chớp mắt nhìn mỹ nữ.

Cô gái kia không quan tâm đến Từ Bảo Bảo đang nhìn chăm chú, cô lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nhìn Bạch Kính Đình, nói: “Em trai, đã lâu không gặp.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.